Nguy rồi, nên làm sao mới có thể trả lời hôn quân vấn
đề này để vẹn toàn đôi bên đây. Nàng khó hiểu nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ khổ não của Tiểu Thiên cau có không thôi,
tâm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống , thật ra thì không cần hỏi, hắn cũng biết trong
lòng nàng là loại đáp án gì.
“Trả lời câu hỏi này thật khiến cho ngươi thật khó
khăn sao?” Cuối cùng, hắn mở miệng hỏi không phải từ tâm mình.
“Này. . . . . .” Nói thật, nàng thật rất khó khăn a,
không nghĩ tới tài nghệ của hôn quân này còn có thể hỏi ra vấn đề cao như
vậy. Chẳng qua là —— Trong mắt hôn quân vừa thoáng qua vẻ mất mát rồi biến mất
lại đại biểu cho cái gì?
Chẳng lẽ hắn. . . . . .
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hôn quân lại
không phải người ngu, làm sao có thể coi trọng nàng chứ? Tiểu Thiên ở trong
lòng hoàn toàn hủy bỏ khả năng này.
Phải biết, hôn quân đối với nàng như “Cừu nhân” đây
chính là lịch sử , hơn nữa “Ân oán” giữa bọn họ mà nói…, còn phải nói mất một
khoảng thời gian dài.
Càng đừng nói đến nàng và hôn quân trong khoảng thời
gian này thuộc về “Ân oán hào môn”, điểm quan trọng nhất, cũng chính là hôn
quân kiêng kỵ nhất, chính là vị hoàng hậu kia, cũng chính là nàng bây giờ, làm
cho hắn đội nón xanh, nữ nhân như vậy, hôn quân làm sao có thể coi trọng? Trừ
phi hôn quân này bị ngốc, hơn nữa lại ngốc không phải nhẹ.
Cuối cùng, nàng cũng kết luận thật lâu, mới cho ra một
đáp án hài lòng, “Hoàng thượng, thật ra thì ta đối với ngài cảm giác có hứng
thú hay không, cái này đối với ngài mà nói một chút cũng không quan trọng mà?
Ngài nghĩ đi, đầu tiên, nếu ta nói là đối với ngài không có hứng thú đi, nói
thế nào ngài cũng là hoàng đế, lời này nếu để truyền ra ngoài, sẽ có nhiều điều
mất thể diện. Tiếp theo, giả như ta nói ta đối với ngài cảm thấy hứng thú đi,
với ngài cũng không cần thiết? Dù sao ngài đối với ta cũng không hứng thú, vậy
ta mất thể diện, hơn nữa, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân, tất cả đều muốn tranh
thủ tình cảm của ngài, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu một cái là được, ta
nào có tinh lực cùng thời gian tranh giành ngựa đực với nhiều nữ nhân phải
không?”
“Niếp Tiểu Thiên!” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên,
mặt đen hơn phân nửa.
“Được rồi, được rồi, ngài đừng rống lên, ta không gọi
ngài ngựa đực là được, ta chỉ là thói quen mà thôi.” Bị Hoàng Phủ Tấn rống lỗ
tai liền ngứa ngáy, nàng gãi gãi lỗ tai, bất mãn nhíu mày.
Hôn quân này, một ngày không rống nàng, hắn là có
nhiều khó chịu nha.