Đáng chết, nữ nhân này, làm hại hắn từ sau khi rời
Thái Y viện trở về, mấy canh giờ không chợp mắt được. Nhịn cả một đêm, cuối
cùng vẫn không nhịn được, đi xem nàng một chút, không hề nghĩ tới, ở trong ngự
hoa viên, nữ nhân này lại để cho hắn nhìn thấy chính nàng ngay trong gió lạnh
mà cởi bỏ y phục, nàng cứ như vậy mà không sợ lạnh chết sao?
Còn có, y phục của hắn làm cho nàng khó chịu vậy sao,
cứ như thể, không thể chờ đợi nổi đã đem y phục cởi xuống.
Nhất là câu nói kia: “Ta không thích mặc y phục của
hôn quân” Lại càng làm cho hắn giận đến sắc mặt tái xanh. Hắn thật sự đáng ghét
vậy sao? Nàng ghét hắn đến mức ở nơi gió rét lạnh thấu xương này liều mạng,
không sợ chết mà đem y phục cởi bỏ xuống.
“Không… Không phải như vậy!” Lời của Hoàng Phủ Tấn làm
cho Tiểu Thiên lắc đầu như trống bỏi, nàng thật là ngốc mà, cái gì cũng có thể
ngại, chính là không nên ngại mạng mình quá dài, nếu không ông trời sẽ trừng
phạt a.
“Lạc Thủy!” Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên gọi Lạc
Thủy đến, tầm mắt lại thủy chung vẫn chăm chú vào Tiểu Thiên.
“Hoàng thượng, có Lạc Thủy!” Vũ Lạc Thủy cầm theo long
bào lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
“Đem y phục tới đây!” Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên,
bàn tay lại hướng Vũ Lạc Thủy, trong mắt tức giận vẫn đang không
ngừng tăng lên. Thấy vậy, Tiểu Thiên càng ngày càng chột dạ đem cổ rụt
lại.
Mụ mụ a, sắc mặt lúc này của hôn quân sao mà lại khủng
bố như vậy a?
“Hoàng thượng.” Vũ Lạc Thủy cầm quần áo đưa tới trên
tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc này, nàng đoán chừng, hoàng
thượng đại khái đã bị Thiên Thiên làm cho giận đến điên lên rồi.
“Niếp Tiểu Thiên, không thích mặc y phục của
trẫm phải không?” Hoàng Phủ Tấn cầm lấy quần áo thành một nắm, đặt ở trước
mặt Tiểu Thiên, “Thà bị chết rét cũng muốn cầm quần áo trả lại cho trẫm phải
không?” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn chậm rãi vang lên, nghe thấy được câu này
của hắn mặc dù rõ ràng mang theo tức giận, nhưng trong lời nói vẫn kèm theo mấy
phần bị thương. Tiểu Thiên không biết có nghe được hay không, nhưng đứng ở một
bên Vũ Lạc Thủy, cũng là đã hiểu rõ ràng.
“Ừ, ừ!” Bị vẻ mặt giết người này của Hoàng Phủ
Tấn dọa đến ngây ngốc, Tiểu Thiên lập tức đàng hoàng gật gật đầu.
“Thiên Thiên. . . . . .” Vũ Lạc Thủy thấy nàng gật
đầu, liên tục không ngừng đưa tay lôi kéo góc áo nàng, cố gắng nhắc nhở
nàng. Đứa ngốc này cũng không phải là không nhìn thấy hoàng thượng tức giận đến
vậy sao, nàng còn dám thành thật mà gật đầu như thế.