“Lạc Thủy?” Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Tấn đã đến
cực hạn, về điểm này, Vũ Lạc Thủy cũng nghe ra.
“Đúng vậy a, Lạc Thủy, có chuyện gì nói mau đi, đừng
ấp a ấp úng như vậy.” Tiểu Thiên không ngừng thúc giục, còn tựa như cố gắng
chọc tức Vũ Lạc Thủy, nàng đang cho là Vũ Lạc Thủy tới để tỏ tình với Hoàng Phủ
Tấn.
Đoạn Ngự hình như cũng nhận thấy Vũ Lạc Thủy có cái gì
đó không đúng, “Lạc Thủy, rốt cuộc có chuyện gì, nếu ngươi không nói, hoàng
thượng sẽ nổi giận đó.”
Vũ Lạc Thủy nhìn ba người ba vẻ mặt bất đồng, Hoàng
Phủ Tấn không bình tĩnh, Tiểu Thiên hưng phấn, Đoạn Ngự mờ mịt.
Cuối cùng, nàng khẽ cắn răng, rũ mắt xuống mở miệng
nói: “Hoàng thượng, Thái hậu cùng Quốc vương nước Hạo Nguyệt tới, hiện bọn
họ đang ở Thanh Âm Cung, Thái Hoàng Thái Hậu xin ngài hãy bỏ qua quá khứ.”
Vũ Lạc Thủy không biết mình lấy đâu ra dũng khí để
truyền đạt hết đoạn văn này, nàng chỉ biết là tin tức như thế đối với hoàng thượng
mà nói, là đả kích tương đối lớn .
Quả nhiên ——
Hiện trường mấy người, trừ Tiểu Thiên ra, thì
những người còn lại, Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự, ngay cả Phúc Quý, vẻ mặt nhất
thời đều cứng lại. Nhất là Hoàng Phủ Tấn, sau khi nghe thấy Vũ Lạc Thủy truyền
lại lời xong, trong ánh mắt của hắn lạnh như băng, khiến cho Tiểu Thiên cùng
với tất cả mọi người rùng mình một cái. Bao gồm cả Đoạn Ngự luôn cà lơ phất
phơ, vào lúc này khóe mắt cũng cụp xuống.
“Tấn. . . . . .” Đoạn Ngự mở miệng định nói, nhưng
không biết nên nói cái gì.
“Ai cho phép bọn họ tới quấy rầy Hoàng tổ mẫu ?” Vào
thời khắc này thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên, không có
chút nhiệt độ nào. Cả trong ngự thư phòng vốn rất ấm áp, lúc này cũng lạnh
giống như một tòa hầm băng.
“Phúc Quý, phái người đuổi bọn họ đi!” Thanh
âm vang lên Hoàng Phủ Tấn lần nữa, thủy chung lạnh như băng khiến ngườita
phải run rẩy.
“Hoàng thượng, chuyện này. . . . . .”
“Sao?” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn rất kinh khủng.
“Tấn, ngươi đừng như vậy, nói thế nào, bọn họ cũng coi
là khách của Thái Hoàng Thái Hậu.” Đoạn Ngự không nhịn được mở miệng nói, thật
ra thì hắn rất hiểu tâm tình của Hoàng Phủ Tấn.
“Khách? Bọn họ xứng sao?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn
lạnh lùng nói một câu, “Phúc Quý, còn không mau đi!”
“Hoàng thượng!”
“Tấn!”
Đoạn Ngự đưa tay kéo Hoàng Phủ Tấn.
“Các ngươi làm cái gì vậy? Phúc Quý, ngươi có
phải muốn kháng chỉ hay không?” Hoàng Phủ Tấn xanh mặt, ánh mắt lạnh như
băng nhìn về phía Phúc Quý, “Được, ngươi không đi phải không? Trẫm tự đi!”
Nói xong, hất tay Đoạn Ngự, sải bước nhanh ra
khỏi ngự thư phòng!