Thanh Âm Cung ——
"Nguyệt Khê, uống trà trước đi."
Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nữ nhân trước mắt này là con dâu
bà, cũng là đầu sỏ gây nên cái chết của con bà. Nhưng quan trọng là, nàng ta
vẫn là mẫu thân thân sinh của Tấn nhi.
"Cám ơn mẫu hậu." Nguyệt Khê theo thói
quen xưng hô mà gọi một tiếng, nhưng lập tức lại ý thức được có chỗ
không đúng, liền sửa miệng lại: "Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu!"
"Mẫu hậu, nhi thần đói bụng!" Ngồi ở bên
cạnh Nguyệt Khê chính là Quốc Vương Hạo Nguyệt quốc tiểu Dương Hi mười tuổi,
trên mặt hắn mang theo nét trẻ con của tiểu hài tử mười tuổi.
"Hi Nhi, con trước tiên hãy kiên nhẫn một
chút?" Nguyệt Khê rất câu nệ, bà ta thậm chí cũng không dám nói
nhiều.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy hai mẫu tử Nguyệt Khê,
lắc lắc đầu, thở dài, nhìn hai thị nữ bên người mở miệng nói:
"Chuẩn bị thức ăn cho vị tiểu Hoàng Thượng này ."
"Vâng, thưa thái hậu."
Thị nữ đang chuẩn bị lui ra lại bị âm thanh lạnh như
băng ở cửa đánh gãy.
"Không được đi!"
Âm thanh này làm cho thân mình Nguyệt Khuê cứng đờ, bà
cố gắng quay đầu lại, tươi cười trên mặt mang theo vài phần cứng ngắc:
"Tấn. . . . . . Tấn nhi."
"Câm miệng!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lạnh
như băng lại vang lên lần thứ hai, hắn từ bên ngoài cửa bước vào:
"Trẫm là hoàng đế, một thái hậu nước láng giềng như ngươi mà
cũng dám xưng hô với trẫm như vậy ?"
"Tấn nhi, không được vô lễ." Trong lời nói
của Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần trách cứ. Kỳ thật trong lòng bà
cũng hiểu được, trong lòng đứa nhỏ Tấn nhi này rất là khó chịu .
"Hoàng Tổ Mẫu, về sau đừng để cho một số
người hạ tiện rảnh rỗi đến quấy rầy ngài!" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh
như băng, hắn thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Nguyệt Khê một
cái cũng không có.
"Tấn nhi. . . . . ." Nguyệt Khê đang muốn mở
miệng nói gì, lại bị thanh âm không hề có tình cảm của Hoàng Phủ Tấn lần thứ
hai ngắt đứt .
"Người đâu, đem hạ nhân này dẫn ra ngoài cho
trẫm."
"Tấn nhi!"
"Tấn!"
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Đoạn Ngự đi theo phía sau hắn
cùng lúc bước vào bởi vì mệnh lệnh của hắn mà ngây ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, Tiểu Thiên vừa bước tới cửa cũng bởi
vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà chân trước tới thu nhanh trở về.
"Tấn nhi, con nghe mẫu hậu nói. . . . . ."
"Ngươi câm miệng lại cho trẫm, mẫu hậu của trẫm
sớm đã chết, ngươi không xứng là mẫu hậu của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn xoay
người lại, nhìn về phía Nguyệt Khê thái hậu, lại liếc mắt nhìn người trốn trong
lòng Nguyệt Khê - Dương Hi. Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh như băng. Tiểu
Thiên lúc này mới khôi phục lại, nhận thấy ở trong mắt hắn lại một lần nữa bắt
đầu chợt lóe lên một tia đau đớn.
Cho dù đã ngụy trang thật lạnh, nhưng vẫn nhìn thấy
được trong mắt hắn…
“Tấn Nhi…”
“Ngươi sao lại có thể không có phép tắc mà xưng hô với
trẫm như vậy, trẫm lập tức chém đầu của ngươi!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng nhìn,
nắm chặt hai tay không có chỗ phát tiết, nhận ra được, lúc này hắn đang rất
thống khổ.
“ Ngươi… Ngươi làm gì mà đối với mẫu hậu hung dữ như
vậy!” Tiểu Dương Hi mới mười tuổi vẻ mặt khờ dại, hắn không hề biết nguyên
nhân, chỉ biết vị đại ca ca trước mặt này không thể hung hăng đối với mẫu hậu
như vậy. Tuy rằng hắn mới mười tuổi, nhưng lúc này đã bị tức giận trong mắt
Hoàng Phủ Tấn dọa cho hoảng sợ.
Tiểu Thiên đã bị âm thanh non nớt này hấp dẫn.
Nhìn xem, tiểu tử này, còn nhỏ thế mà đã tuấn tú như
vậy, khi trưởng thành có phải là giống như hôn quân là mặt hàng cực phẩm không.
Dù có ngụy trang thật sự lãnh, nhưng vẫn là thấy được
ánh mắt hắn......
Ánh mắt hắn lộ ra vài phần tính tình trẻ con, nhưng
lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc. Đúng, cảm giác quen thuộc này là đến
từ Hoàng Phủ Tấn.
Hắn cùng Hoàng Phủ Tấn có vài phần giống nhau. Quả
thật là hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Lại nhìn lại Nguyệt Khê thái hậu, mị lực không thể
chê, khó trách hoàng đế hai quốc gia đều yêu thương bà ta, khó trách tiên hoàng
bởi vì bà rời đi mà tự sát. Bà thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù đã có
đứa con lớn như vậy là Hoàng Phủ Tấn, nhưng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp a.
Khó trách Hoàng Phủ Tấn lại anh tuấn như vậy, xem ra
là do mẫu thân mỹ mạo của hắn di truyền lại.
“Nếu ngươi không muốn trẫm dùng phương thức như vậy
đối đãi với ngươi, ngươi hãy theo mẫu hậu của ngươi, lập tức rời khỏi tầm mắt
của trẫm.” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn thấy thân đệ đệ mười tuổi cùng với mình
giống nhau như đúc này, ánh mắt hắn bắt đầu lạnh đến mức khiến cho người ta run
rẩy.
“Ngươi…Mẫu hậu.” Tiểu Dương Hi bị vẻ mặt của Hoàng Phủ
Tấn dọa, trốn trong lòng Nguyệt Khê, có một chút hoảng sợ.
“Hi Nhi ngoan, đừng sợ, mẫu hậu ở đây.” Nguyệt Khê ôm
tiểu Dương Hi, ôn nhu trấn an hắn, ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại càng thêm chói
mắt.
“Như thế nào? Sao còn chưa cút?”
“Tấn Nhi. Nguyệt Khê thái hậu là khách của Ai gia, sao
con lại đem khách của Ai gia đuổi đi?” Lúc này, Thái Hoàng thái hậu cuối cùng
cũng mở miệng.
“Hoàng Tổ mẫu, nữ nhân như vậy không xứng bước vào
Thanh Âm Cung của ngài!” Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên một tia châm chọc.
“Tấn Nhi, khách nhân của Ai gia đương nhiên chỉ có Ai
gia mới có thể đuổi, con ngồi lại ở nơi này của Ai gia trong chốc lát, được
không?”
“Tôn nhi không rảnh! Hoàng Tổ mẫu cứ tự nhiên!” Hoàng
Phủ Tấn cuối cùng vẫn không kiên trì đuổi hai mẫu tử Nguyệt Khê nữa, mà xoay
người, mang theo tức giận rời đi.
Lúc bước qua cửa, hắn dừng chân lại, nhìn thoáng qua
vẻ mặt kinh ngạt của Tiểu Thiên đứng ở trước cửa, rất nhanh liền rời đi.