Tiểu Thiên cũng nhận ra được, Nguyệt Khê một chút cũng
không nghĩ tới việc muốn nói chuyện về Hoàng Phủ Tấn. Có lẽ, bà ta gấp gáp là
bởi vì nước Hạo Nguyệt gì đó, cùng với tiểu hoàng đế nằm trong lòng ngực bà ta
mà làm nũng kia.
Nghĩ vậy, trong long Tiểu Thiên không tránh khỏi
nổi lên một trận lửa giận, mắt mày nhăn lại, chịu đựng không nói nửa câu.
"Chuyện quan trọng?" Thái Hoàng Thái Hậu
liền nhếch mi: "Ngươi nói chuyện quan trọng là chỉ cái gì? Chuyện Tấn
nhi không thể xem chuyện quan trọng sao?" Nghe được lời nói kia, trong
lòng Thái Hoàng Thái Hậu cũng bắt đầu nổi lên lửa giận.
"Mẫu hậu, ngài cũng biết, Nguyệt Khê lần này tới
là tìm các ngươi xin giúp đỡ, có thể người muốn ta cùng người nói một ít chuyện
này nọ. Nhưng Tấn nhi hiện tại là hoàng đế, hắn tài giỏi thế nào là chuyện của
hắn, nhưng chuyện quốc gia của ta đang gấp rút, nếu không có binh lực, Hi Nhi
hắn sẽ mang tội danh làm mất nước đó." Nguyệt Khê nóng nảy, lời nói trong
lòng bật thốt ra, lại lập tức làm cho tính tình đang tốt của Thái Hoàng
Thái Hậu cũng trở nên xấu hơn.
Đang muốn mở miệng, lại bị Tiểu Thiên kia vì đã quá
tức giận đánh gãy ý định.
Chỉ thấy nàng tức giận đứng bật dậy từ trên ghế, chỉ
vào Nguyệt Khê mắng chửi một chút: "Bà rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy,
cái gì gọi là Hoàng Phủ Tấn tài giỏi thế nào đều là chuyện của hắn, bà đừng
quên, hắn cũng là con của bà, là đứa con bị bà bỏ rơi hơn mười năm!"
"Ngươi. . . . . ."
"Bà xem, bà cùng gian phu sinh đứa mang trên
lưng tội danh hôn quân mất nước là chuyện của bà, quốc gia của bà có tiêu tùng
cũng là chuyện của bà, Hoàng Phủ Tấn hắn không cần phải... giúp bà cái gì, bà
cũng không có tư cách đến nhờ hắn trợ giúp! Mang theo con của bà quay trở về
Hạo Nguyệt quốc của bà đi!" Nàng nói xong, đá văng ghế bên người ra, nhanh
chóng rời đi.
Nàng quả thật chưa gặp qua nữ nhân nào lại có thể có
trái tim sắt đá đến như vậy, làm cho nàng tức đến không có chỗ phát tiết. Bây
giờ nàng mới chú ý đến, mới cảm nhận được hương vị đau lòng của Hoàng Phủ Tấn.
Tiểu Thiên sau khi mang theo tức giận mà rời khỏi, lời
nói đã khiến vài người ở đây ngẩn ra. Nguyệt Khê, Thái Hoàng Thái Hậu, còn có
cả Vũ Lạc Thủy, đều bị động tác cũng như lời nói của Tiểu Thiên làm cho kinh
hãi.
Nhất là Thái Hoàng Thái Hậu, bà tuy rằng đã thấy qua
tính tình của nha đầu Tiểu Thiên kia, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy nàng
giận dữ như vậy, thậm chí lần này nàng giận dữ là bởi vì Tấn Nhi, nha đầu kia
là đau lòng vì Tấn Nhi.
Nghĩ vậy, trong mắt Thái Hoàng Thái hậu hiện lên một
tia vui mừng.