Hoàng Phủ Tấn phối hợp với động tác của Tiểu Thiên,
nàng kéo qua chăn đắp lên trên người của hắn, trong mắt của hắn luôn mang theo
nụ cười nhàn nhạt.
"Hoàng thượng, chăn đắp kín rồi, ngươi cũng đừng
lộn xộn, ngươi muốn chết không quan hệ gì, nhưng ngươi cũng đừng hại ta phải
thủ tiết." Đem chăn mên đắp kín người Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên còn tức
giận mở miệng nói.
Những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực
mình vừa buồn cười, hắn kéo Tiểu Thiên đến ngồi xuống bên cạnh mình, mở miệng
hỏi: "Niếp Tiểu Thiên, lúc nào thì từ trong miệng ngươi có thể nói ra điều
mà trẫm nghe lọt tai một chút!"
"Hiện tại là có thể a." Tiểu Thiên nghiêng
đầu, đối với Hoàng Phủ Tấn giảo hoạt chớp chớp cặp mắt, không chút nào chú
ý tới tay nhỏ bé của mình lúc này bị Hoàng Phủ Tấn cầm.
"Hiện tại?" Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay
sau đó cười nói: "Vậy nói ra cho trẫm nghe một chút xem."
"Được." Tiểu Thiên tà tà cười một tiếng, ghé
sát vào bên người Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngài thật là
một người tốt, còn là một rất người tốt."
Khoảng cách gần như thế, lại có vẻ mặt vừa nghịch ngợm
vừa đáng yêu như thế của nàng, làm cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời thất
thần.
Trong lòng thấy phức tạp hơn, tim đập nhanh hơn. Đây
chính là hoàng hậu mà hắn vừa gặp liền muốn giết chết đây sao? Lúc này hắn cảm
thấy thật may mắn khi thời điểm mấu chốt đó hoàng tổ mẫu đã xuất hiện, nếu
không. . . . . . Hoàng Phủ Tấn không dám nghĩ tiếp, bây giờ hắn cũng thấy ghét
chính mình trước đó đã nhẫn tâm, thậm chí là đã ném nha đầu này xuống giường
rồi rời đi.
"Hoàng thượng, những lời này nghe lọt tai
sao?" thanh âm Tiểu Thiên tiếu bì ở bên tai Hoàng Phủ Tấn vang lên, đem
suy nghĩ của hắn kéo trở lại.
"Ừ, nghe so với trước lọt tai hơn
nhiều." Hoàng Phủ Tấn cười yếu ớt gật đầu một chút.
"Nhưng là. . . . . ." Tiểu Thiên đột nhiên
nhíu mày, tựa hồ thoạt nhìn rất khó nói (củ kết).
"Nhưng mà cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không nhịn
được mở miệng hỏi.
"Nhưng là muốn ta nói nhưng lời trái với lương
tâm, là rất khó khăn nha." Cúi đầu, khóe mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia
cười xấu xa, thân thể nhỏ bé vào lúc này hơi run rẩy.
Câu trả lời này của nàng lại làm cho mặt Hoàng Phủ Tấn
đen lại, nhìn bộ dạng này của nàng tựa hồ rất đắc ý, Hoàng Phủ Tấn cuối cùng
cũng chỉ cười.
Đột nhiên đưa một tay tay ra bắt lấy nàng kéo vào
trong ngực của mình, khóe mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cười xấu
xa, "Nói lời trái với lương tâm? Ý của ngươi là nói trẫm không phải là một
người tốt rồi?"
(thôi muội không đủ trình độ edit đâu tỷ ơi,
muội beta thui, muội mà edit thì toàn chém á, muội edit tiếp thôi, từ chương
315 trở đi đó nha tỷ :D)