"Ta. . . . . . Ta không sao, thật sự." Mặc
dù nàng không muốn khóc trước mặt Hoàng Phủ Tấn nhưng nước mắt cứ từ trong hốc
nước mắt tuôn ra.
"Ngươi đang khóc mà còn nói không sao?"
Hoàng Phủ Tấn thanh âm rất nhẹ, đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng"
Nói cho trẫm biết được không? Ngươi rốt cuộc cảm thấy như thế nào?"
"Ta. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn ôn nhu nhìn
nàng khiến cho nàng không cách nào kháng cự, nàng yêu hắn cũng muốn được yêu
hắn. Mải suy nghĩ nàng bỗng nhiên lơ đãng đem tâm hồn bay đi đâu mất.
Nàng không dám thừa nhận, thật không dám! Nàng không
thể ở trong hậu cung mà cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh giành một mình hắn.
"Ta. . . . . ." Nàng nhíu mày, không biết
trả lời như thế nào.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên mặt ủ mày chau, muốn nói
gì đó nhưng lại thôi, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Mắt của của hắn cụp xuống, thanh âm trầm thấp mở
miệng:“Ngươi vẫn còn nhớ đến hắn?”
"Cái gì?" Tiểu Thiên bởi vì những lời này
của Hoàng Phủ Tấn mà mang theo chút mê mang.
Trong miệng Hoàng Phủ Tấn nói "Hắn" là chỉ
người nào? Tiểu Thiên trong mắt mang theo mông lung, nhưng ngay sau đó nàng tựa
hồ suy nghĩ đã rõ ràng.
Trong mắt của nàng thoáng qua một nụ cười khổ, đúng
vậy a, thiếu chút nữa đã quên rồi, Hoàng Phủ Tấn rất quan tâm điều đó, nhưng
ngay cả chính nàng cũng không biết kẻ nào là gian phu.
Như vậy cũng tốt, có vị gian phu kia tồn
tại, có thể giữa nàng và Hoàng Phủ Tấn sẽ bớt đi một chút dây dưa không cần
thiết.
Sự khổ sở trong ánh mắt nàng lại bị Hoàng Phủ Tấn hiểu
lầm thành sự bất đắc dĩ, gả cho hắn là một việc bất đắc dĩ nàng phải làm. Không
giống như những lần trước, Hoàng Phủ Tấn cũng không nổi giận, cũng không
mở miệng làm nhục nàng, mà là khổ sở kéo tay của nàng buông ra, giương mắt lên,
nhìn Tiểu Thiên, giọng nói dị thường bình tĩnh mở miệng nói: "Nếu như vậy,
ban đầu tại sao ngươi còn gả cho trẫm?"
"Ta. . . . . . Ta không biết."
Điểm này nàng thực sự không biết vì sao hoàng hậu lại
muốn như vậy. Trong lòng rõ ràng đã có người đàn ông khác tại sao lại gả cho
hoàng đế.
Có thể nàng ấy không dám kháng chỉ, dù sao hoàng hậu
trước là một người nhát gan. Cha nàng hoàn toàn không thương nàng. Nàng hoàn
toàn cũng không có tư cách phản kháng và năng lực.
Nếu không, nàng đoán nàng ấy cũng sẽ không gả cho
Hoàng Phủ Tấn.
Nếu nàng ấy không gả cho Hoàng Phủ Tấn…….. Chính mình
cùng hắn sẽ không có cơ hội quen biết. Nàng làm sao có thể yêu hắn nhưng lại
không dám thừa nhận như tình trạng hiện tại đây.