“Hoàng thượng…….”
“Được lắm, ngủ đi, đáp án của ngươi xem ra trẫm không
lấy được.” Hoàng Phủ Tấn khóe miệng mang theo một nỗi khổ sở, “Thân phận hoàng
đế của trẫm là điều không thể thay đổi được.”
Hắn quay lưng lại, nằm xuống bên cạnh Tiểu Thiên,
không nói thêm lời nào nữa.
Lời nói của Hoàng Phủ Tấn hiện rõ sự bất đắc dĩ, Tiểu
Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn ở sau lưng mình, lúc này lại có vẻ rất cô
độc.
Nàng đưa tay, đem chăn đắp trở lại trên người Hoàng
Phủ Tấn, không nói thêm câu nào, nằm bên cạnh hắn, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Chỉ là, hai người lại không có chút buồn ngủ nào.
Giữa hai người là sự trầm mặc, mỗi người đều cau mày
ôm tâm sự của mình.
Hoàng Phủ Tấn quay lưng về phía nàng mở mắt ra, hành
động đắp chăn cho hắn của Tiểu Thiên khiến hắn vui mừng. Nhưng mà, trong lòng
hắn cũng hiểu được, trong lòng nữ nhân đang nằm bên cạnh hắn lại là người nam
nhân khác.
Hoàng Phủ Tấn, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?
Tại sao ngươi lại trở nên mềm yếu như vậy, tại sao
trong lòng nữ nhân của ngươi có nam nhân khác, ngươi lại chịu đựng như vậy, tại
sao ngươi không đành lòng động thủ với nàng.
Hoàng Phủ Tân càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng
lại càng lớn, nhưng lại không có chỗ phát tiết, hắn thừa nhận, hắn không hạ thủ
với nàng được.
Mà Tiểu Thiên nằm ở bên cạnh, cũng bởi vì không ngủ
được mà mở mắt, hai người đen đủi như vậy quay lưng mà ngủ, trong lòng nàng so
với ai khác cũng không có nại. ?!
Thật ra mọi chuyện đều đơn giản, chỉ cần nàng tiếp
nhận những nữ nhân trong hậu cung của Hoàng Phủ Tấn, như vậy nàng có thể nghe
theo trái tim hảo hảo yêu Hoàng Phủ Tấn. Chỉ tiếc, nàng không giống đám nữ nhân
kia, việc chia sẻ người đàn ông mình yêu với đám nữ nhân kia, nàng không làm
được, cho nên nàng không thể thành nữ nhân hậu cung, như vậy, nhất định giữa
nàng và Hoàng Phủ Tấn là hữu duyên vô phận.
Cuối cùng, nàng cười chua xót, nàng vẫn cho là mình có
thể hoàn toàn không dính tới chuyện tình yêu như thế này, cùng lắm thì nàng thì
nàng là hoàng hậu, ăn uống miễn phí, nghĩ đến biện pháp trở lại thế kỉ 21, đáng
tiếc, cuối cùng nàng vẫn bại bởi mình, bại bởi trái tim của chính mình.
Thì ra, nói đơn giản hơn so với làm.
Mặc dù lòng đầy tâm sự, nhưng mi mắt của nàng càng
ngày càng nặng, cũng không biết qua bao lâu, nàng liền từ từ ngủ thiếp đi.