"Nguyệt Nhi, nói với nàng ta, ta còn đang ngủ,
không rảnh gặp nàng." trong lòng Tiểu Thiên không vui hồi đáp.
"Nhưng mà, nương nương. . . . . ."
"Hoàng hậu, ngươi không phải là chưa thức
chứ?" thanh âm Nguyệt Nhi bị những lời này của Nguyệt Khê Thái
hậu ngắt quãng.
Trên mặt Tiểu Thiên tràn đầy vẻ không nhịn được.
Nàng đã nói nữ nhân này là một cường nhân, đầu tiên là
cùng nam nhân khác trốn. Bây giờ quốc gia gặp nạn, không chút xấu hổ mang theo
đứa con trai kia tới nơi này tìm nhi tử bị mình vứt bỏ không để ý mười
năm mà nhờ giúp đỡ. Hiện tại, nếu nàng đã nói con dâu không muốn gặp nàng
ta, lý do bày ra rõ ràng như vậy, nàng còn có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Nàng thật sự nên bội phục da mặt của nữ nhân này.
Được, nàng ta muốn gặp nàng chứ gì? Vị hoàng hậu kia
sẽ tới nói cái này cái kia bà bà a.
(Nàng kia vị hoàng hậu này sẽ tới sẽ sẽ nàng cái này
nếu nói bà bà).
"Đóa Nhi, đi mở cửa để cho nàng tiến vào."
Tiểu Thiên khóe miệng giương lên, đối với Đóa Nhi mở miệng nói.
"Dạ, tiểu thư." Đóa Nhi đi đến, mở cửa ra.
Hai nữ nhân cứ như vậy mà đứng mặt đối mặt, đồng dạng
cùng là nhất quốc chi hậu, lại có sự khác biệt rõ ràng về thân phận.
Tiểu Thiên hơi nháy mắt, đối với Nguyệt Khê Thái hậu
làm tư thế muốn mời, "Thái hậu mời vào!"
"Đa tạ!" Nguyệt Khê Thái hậu cũng lãnh
đạm đáp một tiếng, giơ chân lên, liền đi vào.
Trên thực tế, nàng ta cũng rất không thích đứa con dâu
trước mắt này, nói thế nào nàng cũng phải coi mình là bà bà, thế nhưng ngày đó
ở Thanh Âm Cung nàng con dâu này lại ngay trước mặt của nhiều người như vậy làm
nhục nàng.
Nếu không phải là Thái Hoàng Thái Hậu nói chỉ có nàng
nói mới có thể giúp cho Tấn Nhi mượn binh..., nàng ta thế nào cũng không chịu
tới. Vì Hi Nhi, nàng ta nhất định phải làm mặt dày tới đây, tuyệt đối không thể
để cho nhi tử mình bị mang tiếng xấu mất nước.
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của Nguyệt Khê
Thái Hậu, cảm thấy lại càng thêm chán ghét, nữ nhân này vậy mà lại là mẫu hậu của
Hoàng Phủ Tấn?
Nàng ta —— hoàn toàn là một chút cũng không xứng! (cái
đoạn này toàn là nàng với nàng nên ta để ‘nàng’ là T.Thiên còn ‘nàng ta’ là
N.Khê thái hậu nha mọi người ^^)
"Đóa Nhi, Nguyệt nhi, tất cả các ngươi lui
ra!" tầm mắt Tiểu Thiên dừng lại ở trên người Nguyệt Khê, đối với hai
người Đóa Nhi bên này mở miệng nói.
"Dạ, nương nương!"
"Dạ, tiểu thư!"
Hai người Đóa Nhi không yên tâm nhìn các nàng một cái,
tiện tay đóng cửa lại, lui xuống.
Sau khi hai người Đóa Nhi lui xuống, Tiểu Thiên mới
bắt đầu nhìn thẳng Thái hậu bà bà .
"Ngồi!" Bình thản nói một tiếng, trên mặt
Tiểu Thiên không mang theo bất cứ tia cảm tình nào. Đối với nàng mà nói,
thân phận vị Thái hậu này thuần túy chỉ là một Thái hậu nước láng
giềng mà thôi.