Ngự thư phòng ——
"Uy, Tấn, ngươi mấy ngày nay tâm tình thoạt nhìn
tựa hồ rất tốt nha." Đoạn Ngự tựa vào bên cạnh bàn của Hoàng Phủ Tấn, bộ
mặt hăng hái nhìn nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn.
Người này mấy ngày nay cũng không biết bị cái gì kích
thích, tâm tình lại tốt như vậy.
Hoàng Phủ Tấn bởi vì lời của Đoạn Ngự mà ngẩng đầu
lên, ngây ngốc hỏi: "Trẫm thật biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"
"Phốc ——" Đoạn Ngự bị bộ dạng ngây thơ lại
khôi hài của Hoàng Phủ Tấn làm cho bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Hoàng Phủ Tấn mang trên
mặt vẻ bối rối.
"Tấn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, còn
là lần đầu tiên gặp ngươi như thế này. . . . . . Như vậy. . . . . ."
"Cái gì?"
"Tốt như vậy. . . . . . Chơi thật khá." Đoạn
Ngự nghẹn cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.
"Chơi thật khá?" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại ,
hắn bình thường là không phải là đối với Đoạn Ngự quá dễ dãi rồi sao, thế
nhưng Đoạn Ngự lại dùng từ "chơi thật khá" để hình dung hắn. Bất quá
——hắn mấy ngày nay tâm tình rất tốt, cũng không thèm cùng Đoạn Ngự so đo.
Chẳng qua là. . . . . .
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia giảo hoạt:
"Ngự, trẫm đem biểu muội gả cho ngươi đi."
"Không cần, không cần!" Nghe Hoàng Phủ Tấn
nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng Đoạn Ngự lập tức mất đi, cái tên hôn quân
hèn hạ vô sỉ lại định đem chuyện này ra uy hiếp hắn ư?
Hoàng Phủ Tấn từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh Đoạn
Ngự, khóe miệng lạnh lùng một câu, "Lần sau còn dám nói trẫm chơi thật
khá, trẫm lập tức hạ chỉ tứ hôn!"
"Hảo, ta không nói, không bao giờ nữa nói."
Đoạn Ngự lập tức lắc đầu một cái, tiểu tử này tâm tình tốt như vậy lại vẫn còn
muốn cùng hắn so đo cái này, hắn chẳng lẽ quên, cả mẫu hậu cùng đệ đệ còn ở lại
trong cung đó sao.
"Ngươi bây giờ không sao chứ?" Hắn đang buồn
bực thì Hoàng Phủ Tấn lại buông ra một câu như vậy.
"Ừ? A, không sao."
"Tốt lắm, vậy ngươi có thể đi a!" Hoàng Phủ
Tấn vòng qua hắn đi tới cửa, bây giờ còn có nhiều chuyện quan trọng hơn chờ hắn
đi làm đây.
"Uy, uy, uy, Tấn, làm sao ngươi có thể như vậy,
mỗi lần gọi ta tới thương lượng xong chuyện ngươi liền đuổi ta đi hả?"
Đoạn Ngự bày ra một vẻ mặt bị thương đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn.
Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mở miệng
nói: "Ngươi nghĩ ở lại chỗ này sao? Vậy thì tự nhiên a."
Bỏ lại một câu nói này, trong mắt hắn mang theo ý cười
đi về phía Thanh Âm cung.