Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn
có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái
Hoàng Thái Hậu, “Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước.”
“Ừ, được, được, con đi đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đối
với Tiểu Thiên gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười.
Tiểu Thiên cũng không để ý đến nụ cười mập mờ rõ ràng
trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi đã làm cho tâm của
nàng mơ hồ đau lòng.
Mới ra Thanh Âm cung không được bao lâu, lúc nàng đi
ngang qua điện Thần Võ nghe được mấy đại thần nói chuyện, “Trương đại nhân, gần
đây có chỗ nào để đi không?
“Ai, Tầm Hoan lâu cũng đóng, còn có chỗ nào để đi chứ,
Như Mộng cô nương cũng không biết đi nơi nào.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Như Mộng?” Tiểu Thiên bởi vì quan viên nhắc tới hai
chữ Như Mộng mà ngừng lại, kể từ ngày Tầm Hoan lâu đóng cửa, nàng thiếu chút
nữa liền quên mất Như Mộng.
Không biết nàng trong khoảng thời gian này đi nơi nào.
“Phải là gọi Mạn Yên đi.” Tiểu Thiên sắc mặt nặng nề
tự nói .
Thật ra thì nàng sớm đã hoài nghi tới thân phận Như
Mộng , bởi vì ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở tại phòng nàng ta bại lộ thân phận, biểu
hiện của Như Mộng quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như dân chúng bình
thường nhìn thấy hoàng đế, vẻ mặt thản nhiên đó giống như đã biết thân phận của
Hoàng Phủ Tấn và Đoạn Ngự vây.
Nàng ngay cả liên tưởng đến, Như Mộng tồn tại khẳng
định cùng Hoàng Phủ Tấn có liên quan. Chẳng qua là, lúc ấy nàng không có vạch
trần Như Mộng, chỉ vì nàng nhìn thấy đau đớn trong mắt Như Mộng, nàng cảm giác,
cảm thấy trên người Như Mộng mang theo chút bí mật, có lẽ có chút liên quan đến
Hoàng Phủ Tấn.
Nàng lúc ấy chẳng qua là suy đoán Như Mộng có lẽ là
một nữ nhân mà Hoàng Phủ Tấn đã từng biết, mà làm hoàng đế Hoàng Phủ Tấn đã
quên mất Như Mộng, hơn nữa đau đớn trong mắt Như Mộng để cho trong lòng Tiểu
Thiên mang theo chút trắc ẩn. Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong lòng nàng không
thế nào thoải mái, nhưng vẫn nghĩ tới việc muốn cho Hoàng Phủ Tấn lập Như Mộng
làm phi.
Cho đến ngày đó, khi nàng lấy hoàng hậu thân phận đi
tìm Như Mộng, thấy lá thư tiếng huyễn văn (PS: chính là Anh văn nữa, ha ha )
trên bàn, vừa bắt đầu, nàng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái, nhưng nội dung
phía trên lại làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may nhờ nàng
lúc ấy cố giả bộ trấn định, mới không bị Như Mộng nhìn ra, đoán chừng Như Mộng
lúc ấy cũng khinh thường cho là không ai có thể xem hiểu những chữ Tịch Huyễn
kia, mới có thể như thế quang minh chánh đại mà đem lá thư nầy bỏ lên trên bàn
đi.