"Hoàng thượng thứ tội, nương nương kể từ khi đến
Thanh Âm cung vẫn chưa trở về, nô tỳ thật không biết." Đóa Nhi quỳ gối
trước mặt Hoàng Phủ Tấn run rẩy nói.
Biết từ trong miệng mọi người hỏi không ra được gì,
Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vô lực ngồi xuống, chống đầu, trong mắt lộ ra mấy phần
vô lực, "Thiên Thiên, ngươi đã đi đâu?" Nghe được, trong lời nói của
hắn mang theo rõ ràng mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Thiên Thiên, ngươi thật sự có ý định rời khỏi trẫm? Cứ
âm thầm rời đi như vậy? Ngay cả một câu nói từ biệt cùng trẫm cũng tiết kiệm
sao?
Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn từ trên ghế đứng bật dậy,
"Người đâu, chuẩn bị ngựa!"
Không được, hắn nhất định phải tìm được nàng!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lộ ra một sự kiên định: Thiên
Thiên, trẫm sẽ không để cho ngươi rời đi, trẫm cũng quyết không cho phép ngươi
rời khỏi trẫm, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải
đem ngươi tìm trở về, dù mất thiên hạ, trẫm cũng không thể mất ngươi.
Trong lúc hắn vừa lẩm bẩm vừa chạy chạy ra khỏi Vũ
Phượng Cung, vừa lúc đụng phải Tiểu Thiên từ bên ngoài trở về, trên mặt nàng
lúc này mang theo vẻ mệt mỏi khó nén .
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Thấy Hoàng
Phủ Tấn, nàng đem cánh tay bị thương ý thức bỏ vào sau lưng, mới vừa rồi lúc
vừa vào cung, nghe bọn thị vệ nói cả thành Kim Lăng cũng náo loạn không ngừng,
hoàng thượng vì tìm kiếm tung tích của Hoàng hậu nương nương , gần như sắp
đưa cả tòa thành Kim Lăng lộn ngược cả lên, nghe Hoàng Phủ Tấn khẩn trương với
nàng như vậy, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia cảm động cùng thoải mái.
Cho dù là hoàng đế thì như thế nào, cho dù hắn đã có
ba nghìn hậu cung thì như thế nào, hiện tại, nàng chỉ biết là. Nàng là thê tử
của hắn, thê tử duy nhất, nàng chỉ biết là nàng thương hắn, mà hắn cũng yêu
nàng, như vậy là đủ rồi. Hư danh hoàng thượng hay hoàng hậu gì thì cũng sẽ ném
qua một bên đi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên cả trái tim cũng rộng mở,sự
mệt mỏi khi cùng Hắc y nhân giao đấu cũng vơi đi rất nhiều.
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên?" Hoàng Phủ
Tấn thật không dám tin, sửng sốt một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay, ôm thật chặt
thiên hạ của hắn vào trong ngực, "Thiên Thiên, ngươi đã trở lại, trẫm tìm
ngươi rất lâu, trẫm thật sợ ngươi sẽ thật sự rời xa trẫm. Thiên Thiên, trẫm đã
cho là trẫm đã mất ngươi rồi, không thể tìm về được nữa rôi, ngươi biết không?
Trẫm mất đi thiên hạ, cũng không cho phép mình mất ngươi ."