"Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì cũng không có
gì, là ta trong lúc đi tìm Như Mộng, đụng phải mấy lưu manh, đã đánh với chúng
một trận." Tiểu Thiên trực tiếp bỏ qua chuyện người mang nàng đi Công Tước
Sơn là các cô gai kia, nàng không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng.
"Ngươi lại đi tìm Như Mộng?" Hoàng Phủ Tấn
nghe Tiểu Thiên nói những lời này thì vẻ mặt chùng xuống .
Nhưng hắn đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống Tiểu
Thiên không để ý tới, nàng tiếp tục nói: "Hoàng thượng, chuyện này rất
quan trọng, nhưng liên quan đến ngươi. . ."
"Ngươi còn muốn để cho trẫm lập nàng làm
phi?" Hoàng Phủ Tấn nói ra những lời nay trông thực bình tĩnh, nhưng nghe
được, trong lời nói của hắn mang theo ẩn nhẫn tức giận, điểm này Tiểu Thiên
cũng nghe ra, nàng vội vàng muốn giải thích.
"Không phải vậy, hoàng thượng. . . . . ."
"Niếp Tiểu Thiên!" Mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ lên
cắt đứt lời nói của Tiểu Thiên..., "Tại sao đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn
đem nữ nhân khác cứng rắn kín đáo đưa cho trẫm?"
"Không phải vậy. . . . . ."
"Ngươi đã cảm thấy không muốn trẫm yêu ngươi, vậy
thì trả lại cho trẫm, tại sao ngươi cứ muốn đem trẫm giao cho nữ nhân
khác!" Giận đến mức đem cánh tay Tiểu Thiên đang níu lấy mình hất ra
ngoài, hắn tức đến mù quáng, xoay người đi ra ngoài, không nghĩ tới, cho đến
tận bây giờ, tên ngu ngốc này vẫn còn nghĩ tới muốn đem nữ nhân khác kín đáo đưa
cho hắn.
"Hoàng thượng, ngươi hãy nghe ta nói a, ta. . . .
. ." Tiểu Thiên nóng nảy, liên tục không ngừng kéo Hoàng Phủ Tấn lại, muốn
giải thích, nhưng lại vẫn bị Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.
Hắn cười khổ xoay người nhìn về phía Tiểu Thiên, trong
mắt mang theo vài phần khổ sở, "Ngươi không cần làm khó, trẫm buông
tay!"
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Tiểu Thiên
bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, hắn mới vừa nói
gì? Hắn buông tay? Hắn nói buông tay là có ý gì?
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không muốn yêu trẫm,
thì vẫn có nữ nhân muốn, ngươi không cần làm khó, trẫm buông tay!" Hoàng
Phủ Tấn khổ sở cười một tiếng, đẩy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang níu
lấy tay hắn, quyết tuyệt xoay người rời đi.
"Buông. . . . . . Buông tay! A ~" Sau khi
Hoàng Phủ Tấn đi, Tiểu Thiên chán nản ngồi vào bên cạnh trên ghế, khổ
sở cười một tiếng, "Hắn. . . . . . Hắn nói buông tay?" Tiểu
Thiên mang nụ cười cứng ngắc trên mặt, nước mắt lại không nén được đã
ra khỏi hốc mắt.