Nhưng là, nàng rốt cuộc thương hắn hay không? Hắn ở
trước mặt nàng như vậy trực tiếp biểu lộ tình cảm của hắn, trực tiếp theo sát
nàng thừa nhận là hắn yêu nàng, mà nàng đây? Lại là đem hắn lần nữa đẩy
ra,lại nói hắn là hoàng đế, nàng không muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh
giành tình cảm, thời điểm hắn quyết định vì nàng dứt khoát phế đi cả hậu cung
thì nàng lại nghĩ tới đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho hắn, chẳng lẽ
tình yêu của hắn đối với nàng mà nói cứ như vậy, nàng muốn an bài cho
ai liền an bài sao?
Ánh mắt thu lại, lực đạo nắm bút nặng
chút, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn là đang trên thánh chỉ viết
xuống ý chỉ phế hậu.
"Tấn. . . . . ." Đoạn Ngự còn muốn cố gắng
ngăn cản hắn, lại bị thanh âm lạnh như băng của hắn cắt đứt.
"Phúc Quý!" Hắn hướng về phía ngoài cửa kêu
một tiếng.
Lúc này, Phúc Quý phụng mệnh Đoạn Ngự đi lấy
kim sang dược vừa hay đến trước cửa ngự thư phòng, nghe Hoàng Phủ Tấn gọi
hắn, liền liên tục không ngừng chạy vào.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Đoạn
Ngự, trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng mang theo sự kiên định, Phúc Quý
sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy có chuyện gì tựa như muốn phát sinh.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Phúc Quý
căng thẳng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, chờ hắn lên
tiếng.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn ném thánh
chỉ trong tay về phía hắn, "Đem thánh chỉ này tới Vũ Phượng
Cung!"
"Dạ, hoàng thượng." Phúc Quý hai tay run run
nhặt thánh chỉ rơi trên đất, mở ra vừa nhìn đã cả kinh
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng,. . . . . . bẩm Hoàng thượng mong ngài nghĩ
lại."
Hắn là hoàng thượng thế nhưng tính toán phế hậu lại
không nói cùng Thái Hoàng Thái Hậu bởi lão nhân gia không đồng ý rồi, chính là
trong lòng hoàng thượng cũng không bỏ được a, hắn đi theo hoàng thượng nhiều
năm như vậy, hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa có quan tâm cô gái
nào như vậy, hắn thế nào nhẫn tâm đem Hoàng hậu nương nương phế đi đây.
"Thế nào? Ngay cả một hoạn quan như ngươi cũng
tính toán can thiệp vào việc của trẫm sao?" Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh
lẽo, làm cho người đối diện cũng phát run.
"Nô tài không dám!" Phúc Quý ở trước
mặt Hoàng Phủ Tấn quỳ xuống.
"Vậy thì nhanh đi tuyên chỉ!" Hoàng Phủ Tấn
lần nữa thúc giục Phúc Quý, sợ rằng nếu có chậm trễ quyết tâm của hắn
sẽ bị đánh suy sụp.
"Dạ, dạ, nô tài đi ngay ạ!" Phúc Quý
cầm thánh chỉ trong tay, xoay người sang chỗ khác, động
tác dưới chân lại chậm trễ rất nhiều, hi vọng Hoàng Phủ Tấn có thể
thay đổi chủ ý.