"Được, chuyện này liền giao cho ta đi, chính
ngươi cũng muốn cẩn thận một chút, trong cung nói không chừng có gian tế."
Đoạn Ngự vẫn là không yên lòng nhắc nhở.
"Ừ, biết."
"Vậy ta đi về trước." Đoạn Ngự không yên tâm
nhìn Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, "Nhớ đem tay hạ xuống, máu chảy quá
nhiều, hoàng hậu nhà các ngươi cần phải thủ tiết." Đoạn Ngự còn
là không nhịn được trêu nói, nhìn Hoàng Phủ Tấn đem thánh chỉ
cầm chặt như vậy, cũng biết hắn có quan tâm nhiều đến Tiểu
Thiên.
Nói xong, cũng không đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, hắn
liền cười nhảy ra khỏi ngự thư phòng.
Sau khi Đoạn Ngự đi, Hoàng Phủ Tấn bởi
vì câu nói cuối cùng kia làm ngây ngẩn cả người.
"Ta là thê tử của ngươi, nếu
là ngươi chết, ta cũng muốn thủ tiết . . . . . ."
Trong đầu thoáng qua thời điểm ngày đó ở Vũ
Phượng Cung, Tiểu Thiên đỡ hắn, đối với hắn lời nói kia mặc dù mang
theo nhàn nhạt mùi vị nguyền rủa, nhưng cái cảm giác kia...cảm giác
ngọt ngào làm thế nào cũng không thể che giấu.
Đêm đó còn phát sinh một loạt chuyện. . . . . .
Nhớ tới đêm đó, mặc dù cuối cùng giữa bọn họ không có
gì cả phát sinh, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng mà. . . . . .
Thiên Thiên, tại sao ngươi lại muốn đem nữ nhân khác
kín đáo đưa cho trẫm?
Nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống, liếc mắt
nhìn thánh chỉ trên tay, hắn cười khổ một tiếng, đem thánh chỉ xé thành
hai nửa.
Bên này,Tiểu Thiên tối hôm qua ôm Đóa Nhi khóc
mệt, đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, Đóa Nhi cũng không có ý định đánh thức nàng.
Chói mắt, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, khiến
cho nàng chua xót, cặp mắt càng thêm khó chịu .
Đưa tay cản trở ánh mặt trời, nàng lười biếng từ trên
giường bò dậy.
Lực đạo trên tay khiến vết thương khẽ
mang theo đau đớn, nàng không nhịn được kêu rên lên tiếng, "Ách. . . . .
."
Giơ tay lên, phát hiện trên tay mình đã bị
bọc mấy tầng cát trắng, trong đầu chợt thoáng qua tình cảnh đêm
trước.
"Ngươi không cần làm khó, trẫm buông tay".
Lời của Hoàng Phủ Tấn không ngừng quanh quẩn ở
trong đầu của nàng, đâm vào hai mắt của nàng làm đau.
Thì ra là nói buông tay là chuyện đơn giản như vậy.
Trước một giây thì hoạn nạn cùng chia, sau một giây
liền bỏ lại nàng ngoan tâm ly khứ.
"Buông tay? A ~~~" Nhìn ánh nắng tràn vào
phòng, nàng cười khổ một tiếng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng ngước
đầu, chịu đựng không để cho nước mắt chảy xuống, nhưng nàng phát hiện thật khó.