“Lạc Thủy, con rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng tối hôm qua bị thương.”
Vũ Lạc Thủy nói xong, nước mắt từ hốc mắt giữa dòng tuôn xuống.
“Tấn nhi bị thương?” Thái Hoàng Thái Hậu bởi vì lời
nói của Vũ Lạc Thủy kêu sợ hãi ra tiếng, “Sao lại thế này?”
Tối hôm qua lúc Tấn nhi rời đi, chẳng lẽ lại đã xảy ra
chuyện gì sao?
“Con không biết, thái dương của Hoàng Thượng chảy thật
nhiều máu, còn không cho Lạc Thủy băng bó, ngài ấy. . . . . . Ngài ấy thực sự
giận dữ .” Nhớ tới bộ dáng không kiên nhẫn của Hoàng Phủ Tấn lúc đó, trong lòng
Vũ Lạc Thủy cũng rất áp lực.
“Ai ~~ Đứa nhỏ kia tính tình chính là quật cường như
vậy .” Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, khi sau mặc chỉnh tề, nhìn Vũ
Lạc Thủy tiếp tục mở miệng nói: “Chúng ta về Thanh Âm cung trước đi.”
“Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu!” Vũ Lạc Thủy giúp đỡ Thái
Hoàng Thái Hậu, hai người đi ra Vân Tiêu cung.
Chính là, nội thương tối hôm qua dường như thực sự
nghiêm trọng, Thái Hoàng Thái Hậu ấn ngực, trực giác cảm thấy ngực của mình
đang ẩn ẩn làm đau , trong lòng mang theo vài phần bất an.
Lãnh cung ——
“Tiểu thư, ngài tối hôm qua đem Hoàng Thượng đả thương
, không biết Hoàng Thượng hôm nay còn có thể đối với ngài như thế nào đâu .”
Đoá Nhi cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thiên.
Nàng thật không biết tiểu thư này vì cái gì đến bây
giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, mọi người đều đang lo lắng nàng sẽ bị Hoàng
Thượng chặt đầu, nàng thì ngược lại còn ngồi bắt chéo chân thong thả, còn vừa
ăn đồ vật này nọ vừa thưởng thức chuyện tốt “Đá hắn” tối hôm qua.
“Không biết hắn đối ta như thế nào, thì phải nên mặc
kệ hắn còn chưa có đối ta như thế nào, ngươi khẩn trương cái gì ?” Tiểu Thiên
miễn cưỡng nhìn Đóa nhi liếc mắt một cái, gảy nhẹ đàn ghi-ta, tiếp tục nói:
“Hơn nữa, ta cũng đã đến chạy lãnh cung này, hôn quân nào có nhiều thời gian đi
quản ta như vậy, nói không chừng sớm đã quên mất rồi.” Tiểu Thiên vô tội nói
xong, nắm điểm tâm lên bên cạnh cắn một ngụm, ” Điểm tâm này hương vị không
tồi, ngươi cũng ăn a.”
Nói xong, đưa đến cho Đóa nhi một miếng.
“Ai nha, tiểu thư!” Đoá nhi gấp đến độ giơ chân, chưa
thấy qua hình ảnh người nào có bộ dáng gióng như tiểu thư, sắp chết đến nơi,
nàng còn có tâm tình ăn điểm tâm, còn ăn ngon miệng đến như vậy.
“Để làm chi, không thể ăn sao? Vậy quên đi.” Đem điểm
tâm thả lại chén đĩa, Tiểu Thiên thủy chung vẫn là cái bộ dạng miễn cưỡng kia.