"Tiểu. . . . . . Tiểu thư, ngài. . . . . . Ngài
thật không có chuyện gì sao?" Đóa Nhi ngập ngừng, không yên tâm hỏi.
Nói thật, nàng thật đúng là lo lắng tiểu thư nhà nàng
sẽ nghĩ không ra a.
Nhìn thấy Đóa Nhi lo lắng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ
lắc đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, mở miệng nói: "Ngươi yên
tâm đi, chẳng qua là bị nam nhân quăng mà thôi, trên đời này ai chẳng trải qua
thất tình, ta sẽ không ngu phải đi tự sát."
"Tiểu thư. . . . . ."
"Được rồi, em yên tâm đi, ta chỉ là đi ra ngoài
đi một chút có chút chuyện, bảo đảm chờ một lát sẽ trở lại." Tiểu Thiên
không nhịn được cắt đứt lời của Đóa Nhi ..., nha đầu ngốc này trong đầu
thật không biết đang suy nghĩ gì, làm sao lại nghĩ nàng sẽ đi tự sát chứ.
Niếp Tiểu Thiên nàng là ai, sẽ bởi vì bị một người đàn
ông vứt bỏ bỏ chạy đi tự sát sao? Muốn thật như vậy thì từ khi bị đánh rồi
phải vào lãnh cung nàng đã tự sát rồi a.
"Tiểu thư, ngài cẩn thận một chút nha." Nhìn
ra trong mắt Tiểu Thiên là không bình tĩnh, Đóa Nhi cũng không còn dám nói gì
nữa, hơn nữa, thoạt nhìn tiểu thư tựa hồ thật sự cũng không có chuyện gì.
"Ừ, biết rồi." Tiểu Thiên hướng về phía Đóa
Nhi gật đầu một cái, xoay người, trong nháy mắt khóe mắt lại rũ xuống, trong
mắt thoáng qua một tia bi thương, chẳng qua là lúc này, trừ chính nàng, ai cũng
không biết trong lòng nàng khổ.
Nhấc chân lên, nàng vô lực đi ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Hôm nay khí trời rất tốt, nói đơn giản một chút, chính
là trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, ở nơi này rét lạnh trong ngày
mùa đông, làm cho người ta khó có cảm giác ấm áp.
Tiểu Thiên đi trên đường nhỏ ở ngự hoa viên,
không một chút nào muốn cảm thụ ánh mặt trời kia.
Cúi thấp đầu, nàng chau mày, trong miệng càng không
ngừng lẩm bẩm: "Kỳ quái, nữ nhân kia rốt cuộc là ai?"
Nàng cố gắng nhớ lại hồi ức ngày đó, bóng
lưng cùng thanh âm của nữ nhân kia, càng nghĩ càng quen thuộc, càng nghĩ thì
càng cảm thấy nữ nhân kia cách nàng rất gần, nhưng thế nào cũng không nhận ra
là ai.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng cau mày, vừa đi vừa suy nghĩ, bởi vì nghĩ đến quá
nhập thần, nhiều lần thiếu chút nữa bị vấp đá té trật chân, nàng đang chăm
chú nghĩ đến sự việc kia, lại không cẩn thận đụng vào một bờ ngực
kiên cố.