"Nguyệt Khê, ngươi phải biết, Tấn nhi nhất định
không đồng ý cho ngươi đi hoàng lăng lạy tế tiên hoàng." Thái Hoàng Thái
Hậu nói ra điểm quan trọng nhất.
"Cái này ta biết, cho nên ta. . . . . ." Cắn
môi dưới, Nguyệt Khê nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, quỳ xuống, "Thái
Hoàng Thái Hậu, xin ngài cho phép ta đi lạy tế tiên hoàng một lần được
không?" Trong mắt nàng lóe lên lệ quang.
Thái Hoàng Thái Hậu thật sự khó có thể phân biệt nàng
rốt cuộc thật lòng hay là toan tính, chẳng qua, nàng ta yêu cầu lạy tế tiên
hoàng, cũng không phải là yêu cầu vô lý.
Chỉ nghe Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thái Hoàng
Thái Hậu, Nguyệt Khê năm đó rời đi, hại tiên hoàng hắn. . . . . . Nguyệt Khê tự
biết thẹn với tiên hoàng, xin Thái Hoàng Thái Hậu chấp thuận cho Nguyệt Khê đi
hoàng lăng lạy tế tiên hoàng, Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái
Hậu!"
Cứ như vậy vừa nói, trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu nàng
không ngừng dập đầu.
"Nguyệt Khê, ngươi cầu xin là làm khó Ai gia,
hoàng lăng không có thánh chỉ của Tấn nhi không vào được ." Thấy Nguyệt
Khê như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu cũng có vẻ khó xử trả lời.
"Nhưng, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết ngài
có thể tùy ý xuất nhập hoàng lăng." Nguyệt Khê Thái hậu giương mắt nhìn về
phía Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt mang theo vài phần hi vọng cùng cầu xin.
"Ngươi muốn Ai gia len lén dẫn ngươi đến
sao?" Thái Hoàng Thái Hậu trực tiếp hỏi.
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê van xin ngài,
cầu xin ngài dẫn Nguyệt Khê đi có được hay không?" Vừa nói, Nguyệt Khê
Thái hậu nước mắt tuôn trào, vốn là tuyệt sắc giai nhân, kết hợp với bộ dạng
điềm đạm đáng yêu này, thật sự khó có thể làm người ta cự tuyệt
Ai ~~~ khó trách tiên hoàng vì Nguyệt Khê mà tự sát,
ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy Nguyệt Khê như vậy cũng không nhịn được
đau lòng.
Còn nghĩ đến Nguyệt Khê lúc trước nhiều lần bị Tấn nhi
làm nhục, nghĩ tới quả thật cũng đáng thương, nếu nàng ta muốn gặp tiên hoàng,
vậy bà liền dẫn đi, chỉ cần không để Tấn nhi biết là được rồi
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê van xin ngài, để
Nguyệt Khê qua đi, Nguyệt Khê van xin ngài." Thấy Thái Hoàng Thái Hậu dao
động, Nguyệt Khê lại một lần nữa không ngừng dập đầu.
Được rồi, ngươi đừng dập đầu nữa, đứng lên đi,
Ai gia dẫn ngươi đi là được." Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đem nàng đỡ
dậy, bình thản mở miệng nói.
"Tạ. . . . . . tạ ơn, tạ ơn Thái Hoàng Thái
Hậu!" Nguyệt Khê xoa xoa khóe mắt đầy nước mắt, từ trên đất đứng
lên.