“Ha hả ~~~” Thái Hoàng Thái Hậu cười thực nhẹ nhàng,
chỉ có chính bà biết, mấy ngày nay, những cơn đau ở ngực đến ngày một
thường xuyên hơn, nhưng bà không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng, không nói
bất kì cái gì, “Tấn nhi, con đừng lo lắng, xương cốt của Hoàng tổ mẫu thực sự
còn rất rắn chắc a.”
“Hoàng tổ mẫu, người nhất định phải không có
việc gì.” Hoàng Phủ Tấn nói thực kiên định, như là đang an ủi sự sợ hãi trong
long của mình.
“Ừm, Ai gia biết.” Thái Hoàng Thái Hậu cười thực
miễn cưỡng, nhưng trong lòng của bà biết rõ nhất, ngực lại bắt đầu đau, không
muốn Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy, bà cố nén đau đớn, nhìn Hoàng Phủ Tấn nói: “Tấn
nhi, hoàng tổ mẫu mệt rồi, phải đi về nghỉ ngơi .”
“Được, tôn nhi đưa người trở về.”
“Ừm.” Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, khóe
miệng hơi hơi nhếch lên, sắc mặt đau đến tái nhợt, bà cúi đầu, không muốn Hoàng
Phủ Tấn nhìn thấy, nhưng theo bản năng rên lên thành tiếng đã lọt vào tai của
Hoàng Phủ Tấn.
“Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy? Có phải nội
thương lại phát tác hay không?” Nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tái nhợt như
tờ giấy, tâm Hoàng Phủ Tấn sợ run lên, sợ hãi lại một lần nữa nảy lên trong
lòng.
“Tấn nhi, con đừng sợ, Hoàng tổ mẫu không có
việc gì.” Ôm ngực, Thái Hoàng Thái Hậu gian nan mở miệng nói.
“Hoàng tổ mẫu, ngài không thể có việc gì, ngài
nhất định không thể xảy ra chuyện.”
“Ừm, Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu không có việc
gì.” Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện bắt đầu khó khăn.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi giúp người trở về.” Sự sợ
hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn, Thái Hoàng Thái Hậu đều hỉêu được, bà không muốn
bày ra bộ dáng thống khổ, chỉ vô lực mà gật đầu.
Thanh Âm cung ——
“Ngự y, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu thế
nào ?”
“Hoàng Thượng. . . . . .”
“Thái Hoàng Thái Hậu người làm sao vậy? Thái
Hoàng Thái Hậu, ngưòi tỉnh tỉnh a?” Bên giường, thanh âm lo lắng của Vũ Lạc
Thủy vang lên, chân tay luống cuống cùng, khiến cho Hoàng Phủ Tấn sợ tới mức
vọt đến ngay bên giường Thái Hoàng Thái Hậu.
“Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy, Hoàng tổ mẫu,
người đừng làm cho tôn nhi sợ hãi, Hoàng tổ mẫu!” Hoàng Phủ Tấn chưa từng nghĩ
mình lại vô năng như vậy, thống trị cả thiên hạ, lại đối với bệnh tình của tổ
mẫu mà thúc thủ vô sách-( bó tay không biện pháp.)
“Thái y, các ngươi chết hết rồi có phải hay
không, còn không mau cút lại đây cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn hướng đám ngự y đang
nơm nớp lo sợ kia mà hét lớn.