"Ừ, ta đã biết." Nghe thái y nói Hoàng Phủ
Tấn không có sao, tâm trạng Tiểu Thiên rốt cục cũng buông lỏng xuống, chỉ cần
hắn không có sao, nàng đã cám ơn trời đất, nàng sao có thể hy vọng xa vời hắn
có thể lập tức tỉnh lại đây.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường, trên mặt tái nhợt
không có một tia huyết sắc, không khỏi làm tâm nàng nhói đau!
"Tên ngu ngốc này!" Tiểu Thiên thanh âm mang
theo chút nghẹn ngào, nước mắt một lần nữa lấp đầy hốc mắt!
"Nương nương, thần đi xuống trước chuẩn bị thuốc
cho hoàng thượng." Nhìn Tiểu Thiên khó có thể ức chế tâm tình, thái y mượn
cớ chuẩn bị lui ra.
"Ừ, được. . . . . . Được!" Tiểu Thiên thanh
âm nghẹn ngào gật đầu một cái.
Thái y lui xuống, Tiểu Thiên ngồi bên cạnh Hoàng Phủ
Tấn, nước mắt vốn là nhẫn ở trong hốc mắt vẫn chưa có dũng khí chảy ra
ngoài.
"Tấn, ngươi không sao, ngươi thật không sao,
ngươi đối với ta không có nuốt lời, ngươi không có. . . . . ." Tiểu
Thiên nước mắt nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nước mắt nóng rực làm
người đau lòng.
Nằm ở trên giường Hoàng Phủ Tấn vào lúc này mày nhíu lại
rất chặt, vẻ mặt thoạt nhìn rất thống khổ, dưới mí mắt rồi đóng chặt lại, con
ngươi càng không ngừng chuyển động, nhìn ra được, hắn rất muốn tỉnh lại.
"Thiên Thiên, trẫm bảo vệ nàng, trẫm sẽ bảo vệ
nàng, Thiên Thiên. . . . . ." Trên giường Hoàng Phủ Tấn càng không
ngừng nỉ non, mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng từ trên trán tuôn ra,
"Thiên Thiên, thật xin lỗi, trẫm không muốn thả nàng ra, trẫm không muốn
, Thiên Thiên. . . . . ."
"Tấn. . . . . ." lỗ tai Thiên Tiểu vẫn
nghe thanh âm Hoàng Phủ Tấn trên giường lẩm bẩm, tiếp tục đau lòng khổ sở, nước
mắt theo cằm của nàng thấm ướt cả váy áo, nàng lúc này đã khóc thành tiếng.
Thanh Âm cung ——
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài đừng quá sợ hãi!"
Vũ Lạc Thủy bưng một chén trà đưa tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nàng trái
tim để xuống, may nhờ Thái Hoàng Thái Hậu nàng không có sao, nếu không, nàng
thật nên lấy cái chết tạ tội rồi, nàng thế nhưng để cho Thái Hoàng Thái Hậu bị
Nguyệt Khê Thái hậu ở ngay trước mắt của nàng mang đi, nàng lại một chút cũng
không có chú ý tới.
"Vũ Lạc Thủy, Ai gia không để ý chuyện đó, ngươi
cũng đừng cảm thấy có lỗi." Thái Hoàng Thái Hậu thấy trong mắt Vũ Lạc Thủy
rõ ràng cảm giác đau lòng, nàng cười an ủi nàng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."
"Được rồi, đừng cau mày nữa, hiện tại quan trọng
nhất chính là thương thế Tấn nhi, may nhờ thái y nói hắn không có sao, nếu
không. . . . . ."