"Thật. . . . . .Có thật không?" Tiểu Dương
Hi từ trong ngực Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngây thơ bởi vì những
lời này của Tiểu Thiên mà lóe ra mấy phần ánh sáng.
"Ừ, là thật, ca ca rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Tiểu Thiên vuốt ve đầu tiểu Dương Hi, cho hắn một nụ cười an tâm.
Nhưng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường vẫn
không có động tĩnh, tâm Tiểu Thiên lại nhói lên. Trên thực tế, ngay cả thái y
cũng không biết hắn lúc nào thì tỉnh lại, nàng làm sao có thể biết được.
Tấn, ta van cầu ngươi, nhanh lên một chút tỉnh lại có
được hay không?
Ta. . . . . . Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ vòng tay của
ngươi, ngươi tỉnh lại ôm ta một cái có được hay không?
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn trên giường sắc mặt tái
nhợt, nước mắt của nàng theo hốc mắt mà rơi ra.
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, vẻ mặt tiểu Dương Hi càng
thêm khó có thể ức chế, nhưng ngay sau đó, mắt của hắn lại rũ xuống, "Tỷ
tỷ, sau khi hoàng huynh tỉnh lại có thể rất ghét ta hay không? Lần trước huynh
ấy nói muốn chém đầu ta."
"Không đâu, hoàng huynh chỉ hù dọa ngươi, huynh
ấy nhất định sẽ không đem Hi nhi chém đầu đâu."
"Nhưng mà. . . . . ."
"Không có nhưng mà, Hi nhi, ngươi phải nhớ kỹ,
hoàng huynh là một ca ca tốt. Cho dù huynh ấy nói gì thì ngươi vẫn sẽ thương
yêu huynh ấy chứ?" Lời nói của Tiểu Thiên đặc biệt nghiêm túc.
"Ừ, Hi nhi sẽ vẫn thương yêu ca ca." Tiểu
Dương Hi trả lời rất nghiêm túc, giống như là đáp án của hắn ai cũng không thể
phủ định. Mà câu trả lời của hắn để cho khóe miệng Tiểu Thiên mang theo chút
vui mừng. Nàng biết ở trong lòng Tấn, có người thân bên cạnh là khát vọng xa vời
không phải là người khác có thể tưởng tượng được.
Mặc dù hắn luôn là giả bộ rất lãnh khốc vô tình, nhưng
lòng hắn thật sự là rất yếu ớt, yếu ớt đến làm cho đau lòng người!
Tiểu Dương Hi đi tới bên giường Hoàng Phủ Tấn, nắm tay
của hắn, nhìn mặt Hoàng Phủ Tấn, gương mặt non nớt vào lúc này lại có vẻ dị
thường quen thuộc, "Ca ca, huynh nhất định phải tỉnh lại a! Chỉ cần ca ca
tỉnh lại, nếu ca ca muốn đầu Hi nhi, Hi nhi cũng có thể đưa cho ca ca. Bất quá,
ta biết ca ca sẽ không làm thế bởi ca ca là một ca ca rất rất tốt!" Tiểu
Dương Hi nói những lời này rất nghiêm túc. Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh
của Hoàng Phủ Tấn vào lúc này xuất hiện chút biến hóa, chân mày thỉnh thoảng
giãn ra, thỉnh thoảng lại nhăn rất chặt.
"Tấn!" Tiểu Thiên vọt tới bên giường Hoàng
Phủ Tấn, đôi môi bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, tay lau mặt Hoàng Phủ
Tấn, thanh âm mang theo run rẩy, "Ngươi. . . . . . Ngươi nghe chúng ta nói
chuyện có phải hay không, ngươi tỉnh lại a. Tấn! Ta van cầu ngươi, tỉnh lại nhìn
ta một chút có được hay không? Ta rất nhớ ngươi a, Tấn. . . . . ."