Lãnh cung ——
“Tiểu thư, người khẳng định Hoàng Thượng sẽ
không giết người sao? Người đã lấy ghế đập vào đầu Hoàng Thượng a?” Nói đến
đây, Đoá nhi vẫn là nhịn không được sợ run cả người.
“Ai nha, nha đầu nhà ngươi sao mới chỉ có vài
tuổi mà lại dông dài như vậy a.” Tiểu Thiên không kiên nhẫn mở miệng nói,
“Không phải đã có Hoàng tổ mẫu che chở cho ta rồi hay sao, ngươi còn lo lắng
cái gì.”
Nói xong, bưng lên chén trà bên người, mới vừa
uống được một ngụm, ai ngờ —
“Niếp Tiểu Thiên!” Bên ngoài lãnh cung, vang lên
thanh âm lo lắng của Hoàng Phủ Tấn.
“Phốc ——” Tỉêu Thiên vừa mới uống được một ngụm,
nghe đến thanh âm doạ người này của Hoàng Phủ Tấn, toàn bộ đều phun ra ngoài
hết, “Khụ khụ. . . . . .” Bị nước làm cho khó thở, Tiểu Thiên mặt đen lại, hôn
quân chết tiệt này, vài ngày không xuất hiện, nàng thật đúng là nghĩ mình có
thể vô tư rồi, không nghĩ lúc này hắn lại đến đây.
Thân ảnh Hoàng Phủ Tấn vừa xuất hiện ở cửa, Tiểu
Thiên đã cảm thấy mọi người ở đây đều đang hít thở không thông.
“Niếp Tiểu Thiên, lại đây cho trẫm.” Hoàng Phủ
Tấn vọt tới trước mặt Tiểu Thiên, trực tiếp kéo nàng ra khỏi lãnh cung,
không để cho nàng có cơ hội mở miệng nói.
“Dừng, mau dừng lại.” Bị lôi đi một đoạn, Tiểu
Thiên rốt cục nhịn không được giật đôi tay đang bị Hoàng Phủ Tấn nắm chặt ra,
cẩu hoàng đế chết tiệt này ỷ vào chính mình có đôi chân dài nên mới đi nhanh
như vậy, nàng bị sắc nước miếng còn chưa có trở lại bình thường đâu, hắn lại
bắt nàng chạy một đoạn dài như vậy.
“Ngươi dừng lại làm gì?” Hoàng Phủ Tấn hướng
nàng rống lên.
“Ngươi không có việc gì kéo ta ra ngoài làm cái
gì?” Tiểu Thiên cũng hướng hắn mà rống lên, “Ta đã bị ngươi đuổi tới lãnh cung
này rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Tiểu Thiên khó chịu mím mím miệng,
bỗng nhiên dường như nàng nghĩ ra một cái gì đó, liền trừng lớn ánh mắt nhìn
thấy Hoàng Phủ Tấn, “Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là muốn tìm một chỗ đem
ta ám sát chứ? Ngươi. . . . . . Tên hôn quân này, ngươi. . . . . . Ngươi không
thể làm như vậy, Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ tức giận.”
Nghĩ đến lí do mà Hoàng Phủ Tấn kéo nàng đi ra
là vì muốn thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu không ở đây mà xuống tay ám sát nàng,
miệng Tỉêu Thiên bắt đầu trở nên lắp bắp, không có lão thái thái làm hậu thuẫn,
nàng chỉ là một cây cỏ dại ven đường mà thôi, nhất là lại trước mặt một con hổ
quyền thế khắp thiên hạ này, nàng đúng chỉ là một con mèo nhỏ không dám lỗ mãng
mà thôi.