Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng thấy hắn vì mất
mát mà khóe mắt rũ xuống.
Thu hồi tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt Tiểu Thiên trở nên
rất nghiêm túc, đưa tay cầm bàn tay Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh, mắt nhìn về phía
hắn, "Tấn, xuất binh giúp hắn đi!"
"Thiên Thiên. . . . . ." những lời này của
Tiểu Thiên giống như nhắc đến một góc khác trong đáy lòng Hoàng Phủ Tấn,
trong tiềm thức, hắn muốn xuất binh, nhưng là. . . . . . Hắn lấy lý do gì để
xuất binh?
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Tấn, tay
nàng lực đạo càng thêm chặt một chút, "Tấn, hắn là đệ đệ ngươi, đệ đệ
ruột của ngươi, đệ đệ duy nhất của ngươi, trên đời này chỉ duy nhất có hắn
gọi ngươi là hoàng huynh."
Lời Tiểu Thiên như chạm đến tâm Hoàng Phủ Tấn,
hắn ngước mắt nhìn Tiểu Thiên, nhiều lần muốn nói, rồi lại không biết nên nói
gì, cũng không biết làm thế nào biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
"Thiên Thiên, ta. . . . . ." Lời Hoàng Phủ
Tấn bị nghẹn ở cổ họng, thế nào đều nói không ra miệng.
"Tấn, ta biết, thật ra trong lòng ngươi so với ai
khác ở đây đều thương bọn họ, đừng làm cho mình hối hận được không?" Tiểu
Thiên nhẹ nhàng tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, đầu tựa vào ngực của hắn, nghe
tiếng hít thở vững vàng, nhịp tim liên tiếp đập, nàng không nói gì thêm, yên
lặng chờ câu trả lời của hắn.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, ôm Tiểu Thiên nằm ở trong ngực,
lẳng lặng không trả lời, chẳng qua chân mày khóa chặt giống như đang suy tư cái
gì.
Tiểu Thiên không hỏi, cũng không có ý định hỏi, nàng
biết, hắn cần có thời gian, nàng cũng biết, người yêu của nàng nhất định sẽ
xuất binh, bởi vì hắn là nhi tử tốt, ca ca tốt, quan trọng hơn, đối với nàng
mà nói, hắn là trượng phu tốt.
Nàng yêu hắn, nàng trong ba nghìn giai lệ độc cưng
chìu, lục cung độc yêu, những thứ này vốn chưa từng nghĩ tới lại xảy ra với
nàng.
Khát nước ba ngày, chỉ lấy một bầu! Nàng không nghĩ
mình sẽ yêu một đế vương, càng không nghĩ tới mình sẽ lấy mất tâm của người
này để trở thành ba ngàn giai lệ hắn chỉ sủng nàng như vậy.
Đều nói thâm cung là cấm yêu, một khi yêu, vĩnh viễn
chỉ có thương tích khắp người, bởi vì từ xưa đế vương vô tình, nhưng bọn họ lại
yêu sâu nặng như thế.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên khóe miệng không tự chủ
được nhếch lên, trong mắt mang theo chút tình không tự kìm hãm được, tựa vào
ngực Hoàng Phủ Tấn càng thêm chặt.