Ngay lúc đó Niếp Tiểu Thiên suy rất đơn thuần, trong
Vũ Phượng cung không có ngọn đèn nào, một người hầu hạ cũng không có, nàng
không nghĩ cái gì chỉ muốn quan tâm hắn
Khi đó Vũ Phượng Cung, đã sớm cảnh còn người mất, mọi
chuyện xảy ra cũng đã mười năm .
Đỡ Hoàng Phủ Tấn, nàng chỉ có thể nhờ ánh trăng hướng
một căn phòng đi vào.
Hoàng Phủ Tấn vào lúc này thoạt nhìn rất thống khổ,
trong miệng luôn là nỉ non :
"Trung thu ngày hội, mười lăm trăng tròn? Ha ha
~~" Hoàng Phủ Tấn mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng thống khổ.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ngài trước nằm
xuống nghỉ ngơi đi."
Vũ Phượng Cung lúc này mặc dù không có nhân khí, nhưng
cũng rất sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn hoặc là bụi bậm ..., nhìn ra được,
mặc dù Vũ Phượng Cung không có người ở nhưng vẫn có người định kỳ tới quét dọn
.
Cũng không biết là nàng lấy đâu ra dũng khí, Niếp Tiểu
Thiên đưa tay đem áo khoác Hoàng Phủ Tấn đã bị vết bẩn làm dơ cởi ra, ném sang
một bên. Sau đó đỡ Hoàng Phủ Tấn tới bên giường. Nàng là cô gái yêu ớt, vốn là
chẳng có sức lực đỡ Hoàng Phủ Tấn, lòng bàn chân vừa trợt, nàng cả người mất
thăng bằng thân thể ngã xuống trên giường.
Đang muốn đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Tấn thô lỗ ôm trở
về ném tới trên giường!
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Niếp Tiểu
Thiên sợ hãi, nàng thấy được trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy hỏa khí.
Hoàng Phủ Tấn đè ở trên người nàng, trong miệng chính
là tràn đầy tửu khí thốt ra câu khinh bỉ, tay xiết ở cằm của nàng, nàng đau đến
chảy ra nước mắt, nhưng không dám khóc ra thành tiếng.
"Nữ nhân các ngươi đều là không biết xấu
hổ!" Lời vừa rơi xuống, hắn tự tay, một tay cởi bỏ y phục trên người Niếp
Tiểu Thiên ra, đem nàng thật chặc giam cầm trong ngực, dọa nàng sợ đến mức
không ngừng giãy dụa ở phía dưới Hoàng Phủ Tấn, cả trái tim cũng sắp từ ngực
nhảy ra ngoài.
"Hoàng thượng, van cầu ngài, đừng như vậy, hoàng
thượng, van cầu ngài!" Niếp Tiểu Thiên cuối cùng bật khóc thành tiếng,
nhưng nàng đúng là vẫn còn là người nhát gan, mà trước mắt chính là nam nhân
khiến nàng nhất kiến chung tình. Nàng dù muốn kháng cự, cũng không có năng lực
kháng cự.
Nàng khóc đến tâm đau đớn, cũng rất sợ, nàng biết kế
tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nàng sợ nước mắt lại rơi, không ngừng giãy dụa
,thân thể vào lúc này cũng có chút phản ứng càng làm không khí thêm mờ ám