Trong khoảng thời gian này, có lẽ là khoảng thời gian
trong mười năm trôi qua mà Hoàng Phủ Tấn cảm thấy hạnh phúc nhất. Có thê ở bên
cạnh người mình yêu, tin chiến thắng của các chiến sự liên tiếp báo về, Tịch
Huyễn quân đánh vào nước Hạo Nguyệt đã rút ra khỏi địa giới Hạo Nguyệt,
tổn thất nghiêm trọng, vừa giúp Hạo Nguyệt, vừa báo được mối thù của mũi tên
ngày đó.
"Tấn, ta phát hiện chàng cười lên so với thời
điểm không cười càng thêm đẹp trai."
Hai người ngồi ở trước bàn đá trong ngự hoa viên, ánh
mặt trời ấm áp chiếu xuống, hai người lẳng lặng thưởng thức trà, cuộc sống ở
lúc này thoạt nhìn tốt đẹp vô cùng.
Tiểu Thiên nằm ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn xem
tấu chương, nụ cười nơi khóe miệng lại tràn đầy gió xuân, nàng không nhịn được
mở miệng nói. Vẫn còn nhớ mình lần đầu tiên gặp hắn, người này lại hướng cái
mặt đen về phía nàng, khen hắn có bộ dáng đẹp trai nhưng hắn lại bày ra bộ dáng
hận ý muốn đem nàng một cước giết chết, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cho lòng
nàng sợ hãi.
Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn
nở nụ cười, bỏ tấu chương xuống, đưa tay đem nàng kéo lại bên cạnh mình,
ngồi vào trên đùi của mình, mở miệng nói: "Vậy về sau ta phải cười thật
nhiều, như vậy về sau hoàng nhi của chúng ta sinh ra, sẽ giống như cha hắn, vừa
đẹp trai lại mê người ."
"Chàng thật là một hoàng đế không biết e thẹn, tự
khen mình như vậy!" Tiểu Thiên tức giận liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, bật
cười.
"Thiên Thiên, dáng dấp của hoàng nhi của chúng ta
phải nói là rất tuấn tú..., sẽ có thể cưới được một cô gái giống như mẫu hậu
hắn không khuynh quốc vậy cũng khuynh thành." Hoàng Phủ Tấn cười đến mặt
rực rỡ, trải qua cuộc sống như thế khiến cho hắn thật không muốn làm hoàng đế.
Mà câu khích lệ này của hắn để cho Tiểu Thiên cười
cong cả mắt, mặt mày tươi như gió xuân, "Nể tình chàng khen như thế ta, ta
sẽ thưởng cho chàng, chàng nói đi, muốn phần thưởng gì nào?"
"Ta muốn. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn tay hướng
ngực Tiểu Thiên tìm kiếm, hôn vào môi Tiểu Thiên một cái, cười xấu xa
nói: "Như vậy thì thế nào?"
"Ai nha, chàng đừng không đứng đắn nữa, nơi này
là ngự hoa viên!" Tiểu Thiên tức giận đánh rớt tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn
liếc chung quanh, đỏ bừng mặt.
"Vậy chúng ta có thể trở về Vân Tiêu cung
đi!" Hoàng Phủ Tấn không chịu buông tha .
"Chàng đừng không đứng đắn nữa, nhanh lên một
chút làm hoàng thượng tốt, đem tấu chương xem xong đi." Tiểu Thiên từ trên
đùi Hoàng Phủ Tấn đứng lên, ngồi vào một bên trên ghế, đem tấu chương
đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.