Cảm giác khó chịu do bóng tối mang đến cũng mất dần,
lúc này Tiểu Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra,
"Không có sao nữa, có thể là ngồi quá lâu, đột nhiên đứng lên có chút
không thích ứng liền choáng váng đầu."
Nàng cũng không có cảm thấy có gì không ổn, đi
tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nắm bờ vai của hắn.
Mặc dù Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn vẫn có
chút không yên lòng, "Không được, ta để cho Phúc Quý truyền ngự y tới đây
xem qua cho nàng!"
"Ai nha, không muốn đâu, như vậy mà cũng truyền
ngự y, người ta còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương ta đây là người dễ bệnh
đấy." Tiểu Thiên lập tức ngăn trở động tác của Hoàng Phủ Tấn.
"Nàng vốn là dễ bệnh, ở trong mắt ta, nàng là bảo
bối vô giá!"
"Lại nữa, lại nữa, vậy bảo bối hiện tại cầu xin
ngài xem tấu chương nhanh lên một chút nữa, có được hay không?" Tuy trong
lời ngon tiếng ngọt cũng có chút phần giả dối, có lẽ trời sanh đây là
"Nhược điểm" của nữ nhân, bất kể lời ngon tiếng ngọt mà nghe vào
trong lỗ tai người nào, cũng sẽ để cho trong lòng người nghe thoải mái, mặc dù
ngoài mặt không có biểu hiện gì quá lớn, nhưng khóe miệng Tiểu Thiên vẫn
kìm lòng không đặng mà cong lên.
"Được rồi!" Không có kiên trì nữa, Hoàng Phủ
Tấn gật đầu một cái, quả thật tấu chương này phải phê hết trước mới được, trong
thời gian hắn hôn mê, đã có một đống tấu chương dày cộm chờ hắn xem, trung
gian có vài phần đều là quan hệ đến chuyện sinh sống của dân chúng, hắn phải
nhanh một chút giải quyết mới được.
Tiểu Thiên đứng ở sau lưng Hoàng Phủ Tấn nhẹ
nhàng nắm bờ vai của hắn, khóe miệng luôn treo nụ cười như có như không.
Trước kia vẫn chưa chạm vào chuyện tình yêu như thế
này, cảm giác, cảm thấy những tình nhân ngày ngày dính sát vào nhau, không hề chia
cắt như thế cảm thấy bọn họ thực sự vô dụng, bọn họ không thể tách rời đối
phương mỗi phút mỗi giây cũng dính vào cùng nhau cũng không thấy ngán, bây giờ
nghĩ lại, nàng có thể hiểu được tâm tình của những người đó. Thì ra là đây
chính là tương cứu trong lúc hoạn nạn, cảm giác như keo như sơn, thật rất tốt
đẹp.
Đang nghĩ như vậy, trước mắt nàng lại tối sầm một lần
nữa, tựa như vừa rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, ánh sáng xuyên qua ánh mắt
của nàng cũng chỉ mơ hồ.
Nhưng chính là tình huống này cũng không kéo dài
thật lâu, không qua bao lâu, ánh sáng lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình
thường.
Sao vậy?
Tiểu Thiên mơ hồ cảm giác được một tia bất an.
Chuyện tựa hồ cũng không đơn giản như nàng nói
như vậy, tại sao tầm mắt của nàng lúc thì lại tối om om, cái gì cũng không
nhìn thấy .
Mang theo cảm giác bất an, chân mày nàng khẽ cau.