Chẳng qua là, chính nàng cũng hiểu, thật ra thì nàng
hoàn toàn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì. Tại sao tầm mắt lại tối sầm,
cảm giác mình hoàn toàn ở trong một thế giới bóng tối, đưa tay
không thấy được năm ngón? Cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, để cho nàng
theo bản năng nắm thật chặt tay của Hoàng Phủ Tấn. Chỉ có như vậy, mới có thể
làm cho nàng an tâm.
Tiểu Thiên hành động theo bản năng như vậy, Hoàng Phủ
Tấn cũng chú ý tới, hắn hoàn toàn cũng không tin tưởng lời Tiểu Thiên nói. Hắn
biết, thân thể của nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì không
thể nào cứ bất ngờ cúi đầu, động một chút là sắc mặt tái nhợt. Còn có trán kia
không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, càng thêm để cho hắn khẩn trương lại sợ
hãi.
Hắn đã nói qua, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt, hắn nhất
định không thể để cho nàng có chuyện!
Từ trên giường bò xuống, hướng về phía Phúc Quý hầu ở
ngoài cửa hét lên, "Phúc Quý, truyền thái y!"
"Tấn. . . . . ."
Tiểu Thiên đang muốn nói chuyện, lại bị Hoàng Phủ Tấn
một ngụm cắt đứt.
"Thiên Thiên, ta không thể để cho nàng có chuyện,
nhất định không thể!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy kiên
định, ngoài việc kiên quyết không cho cự tuyệt kia, trong mắt hắn còn
có rõ ràng sợ hãi làm cho Tiểu Thiên không nói gì thêm nữa.
Nàng không ngăn cản hắn truyền thái y nữa, trong
lòng chẳng qua là cầu nguyện mình ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, thái y
ngàn vạn lần đừng tra ra nàng có bệnh gì.
Hiện tại, nàng đã không sợ chết nữa, mà là nàng lo
lắng Hoàng Phủ Tấn sợ hãi, nàng không muốn hắn chịu đựng quá nhiều.
"Tấn, chàng yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện
gì!" Tiểu Thiên đưa tay, nắm thật chặt tay Hoàng Phủ Tấn đã lạnh như băng.
Nàng cảm giác được lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi lạnh.
"Ừ, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì, Thiên
Thiên, nhất định không có chuyện gì!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm
vào trong ngực thật chặt, ôm rất chặt, trong lòng có một
loại cảm giác giống như là sắp mất đi nàng.
Không, không thể, hắn quyết không thể để cho nàng rời
đi, tuyệt đối không thể!
Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm càng ngày càng chặt,
chặt đến mức Tiểu Thiên không thở nổi, nhưng nàng vẫn không hề đẩy hắn ra. Nàng
biết hắn lúc này so với nàng là người trong cuộc còn sợ hơn rất nhiều.
Nếu ôm như vậy sẽ làm hắn an tâm..., như vậy nàng
nguyện ý để cho hắn ôm cả đời!