Thái y lúc này toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả
nói chuyện cũng trở nên khó khăn hơn, trong mắt Tiểu Thiên thấy thật sự là rất
thương cảm.
Ai ~~~ Nếu không phải vì nàng, thái y này cũng không
cần lo lắng hãi hùng như vậy.
"Thái y, ngươi đứng lên, ngồi xuống đây nói
đi." Cuối cùng, nàng không nhịn được mở miệng nói.
"Thần. . . . . . Thần không dám, đa tạ nương
nương!" Thái y đã sớm thấp thỏm lo âu rồi, lúc này hắn nào dám ngồi xuống
a.
"Thái y, ngồi xuống từ từ nói, ta cũng rất muốn
biết ta còn có thể sống hay không?" Tiểu Thiên nói đùa, muốn cho mấy người
ở giữa không khí nhẹ nhõm, làm cho Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh cụp mắt xuống.
"Thiên Thiên, nàng nhất định có thể sống! Nàng
đừng nghĩ nhiều. Thái y!" Hắn chợt hướng thái y ở dưới đất hét lớn lên,
"Ngươi mau nói cho trẫm, còn có biện pháp gì!"
"Hồi. . . . . . Hồi hoàng thượng, trừ. . . . . .
Trừ giải dược trong tay Nhị hoàng tử, thiên hạ hiện nay, chỉ có một người có
thể giải loại độc này."
"Còn không mau nói!" Thấy có hi vọng, tâm
Hoàng Phủ Tấn vừa rơi xuống, nhưng vì câu tiếp theo của thái y mà chìm
đến đáy cốc.
"Hắn chính là thiếu niên thần y Ám Dạ."
"Ám Dạ?" Lời của thái y làm trong đầu Tiểu
Thiên nhớ lại cái gì, tên rất quen thuộc.
Hắn. . . . . . Hắn không phải là sư phụ của Hi nhi
sao? Người đã dạy y thuật cho Hi nhi Ám Dạ đó.
Nếu quả như lời của hắn, nàng tương đương với không có
hy vọng, không phải sao? Ám Dạ hành tung phiêu bạt, ai có thể trong thời
gian ngắn tìm được hắn, chờ bọn hắn tìm được, đoán chừng nàng đã sớm gặp Diêm
Vương ca ca trình diện rồi.
"Đúng vậy, nương nương, chẳng qua là Ám Dạ hắn. .
. . . . Mấy năm này, trên giang hồ rất nhiều người tìm hắn chữa bệnh, nhưng
không một người nào tìm được tung tích của hắn, lấy bản lĩnh Ám Dạ, nếu hắn
không muốn gặp người, không có người tìm được hắn."
"Trẫm không tin, dưới gầm trời này có người
mà trẫm không tìm được !" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng từ
miệng phun ra, chỉ cần có người tên Ám Dạ này, đào ba thước đất, hắn cũng muốn
đem người đó moi ra.
"Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên cầm tay của hắn,
cười thản nhiên, "Chàng nhất định sẽ tìm được Ám Dạ ."
"Thiên Thiên, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không
để nàng gặp chuyện!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy kiên định, đúng vậy,
hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng có chuyện! Vì mạng của nàng, cần hắn đổi
giang sơn, đổi tánh mạng của hắn, hắn cũng sẽ không có nửa câu oán hận, chỉ cần
Thiên Thiên có thể bình an .
"Ừ, ta tin tưởng, ta vẫn luôn tin tưởng, ta muốn
chàng cả đời này nắm tay ta." Tiểu Thiên tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, lúc
này, nàng không sợ hãi cái chết, trong mắt mang theo hạnh phúc, cười yếu ớt.
Chết có gì đáng sợ, cuộc đời của nàng có thể có được
tình cảm chân thành như thế, coi như thỏa mãn lắm rồi, cả đời có thể không
chút cố kỵ thống thống khoái khoái yêu một lần, vậy cũng là đủ rồi.
Kiếp sau, chỉ hy vọng có thể gặp lại hắn, yêu nhau
không bao giờ phải chịu sanh ly tử biệt, cùng nhau chậm rãi sống đến già, thật
tốt biết bao