Nghe Đoạn Ngự nhắc tới cha của mình, tâm Như Mộng càng
thêm siết lại vô cùng đau đớn, ở trong mắt của nàng, Đoạn Ngự thấy được sự
khủng hoảng.
Bình phục cảm giác sợ hãi trong lòng, Như Mộng
ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt Đoạn Ngự, khóe miệng của nàng lạnh lùng khẽ
cong, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!" Nói xong, vòng
qua Đoạn Ngự, đi ra ngoài cửa.
Lần này, Đoạn Ngự không có ngăn trở, chẳng qua là ở
sau lưng nàng bình thản mở miệng nói: "Nàng đừng quên, cha nàng đã đem
nàng gả cho ta ."
Đoạn Ngự nói đoạn vấn đề này lại làm cho bước chân
đang vội vã của Như Mộng vào lúc này ngừng lại, lưng của nàng cứng
còng đứng tại chỗ.
Ánh mắt chua xót gay gắt.
Đoạn Ngự thấy thân thể Như Mộng cứng lại, khóe miệng
hắn cong lên, đi lên phía trước, đem thân thể của nàng chuyển sang mình, nhìn
thẳng vào hai mắt của nàng, một dáng vẻ phủ định không buông tay, "Cha
nàng đã đem nàng gả cho ta rồi, vậy nàng chính là nữ nhân của ta, chuyện của
nàng, ta nhất định phải trông nom."
Mỗi một câu của Đoạn Ngự cũng làm động tới tâm Như
Mộng , giống như vài lưỡi đao sắc bén nhọn vô tình đâm vào lòng của
nàng, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp.
Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn mới nhớ tới
chuyện này sao?
Nàng là nữ nhân của hắn? Nàng vẫn cho là như vậy,
nhưng nàng đợi hắn nhiều năm như vậy, hắn lại đem nàng quên mất không còn một
ký ức, lúc nàng bất lực nhất, thời điểm nàng cần người bên cạnh nhất, hắn lại
đang ở nơi nào?
Hiện tại, hắn lại vẫn còn có mặt mũi nói nàng là nữ
nhân của hắn?
Hắc ~~ đây có phải là hảo ý châm chọc nàng.
Nàng mắt lạnh nhìn Đoạn Ngự, mở miệng nói:
"Đó là chuyện lúc trước, hiện tại đã không phải."
Nói xong, nàng lần nữa nhấc chân lên, đi tới cửa, lại
bị Đoạn Ngự lại một lần nữa đưa tay ngăn cản.
Một thoáng bị Đoạn Ngự kéo trở lại, khinh bạc thường
ngày ít đi, lúc này Đoạn Ngự trở nên dị thường bá đạo cùng vô tình, "Đừng
khảo nghiệm nhẫn nại của ta, cho tới bây giờ chỉ có ta không muốn nữ nhân, vẫn
chưa có nữ nhân chưa muốn ta!"
Những lời này của Đoàn Ngự khiến tâm Như Mộng
đau nhói.
Khổ sở nâng lên cặp mắt nhìn Đoạn Ngự, khẩu khí của
nàng vẫn lạnh như băng như cũ, "Vậy ta là nữ nhân đầu tiên như vậy!"
Bỏ rơi cái nắm tay của Đoàn Ngự, nàng quyết tuyệt về phía đi ra ngoài.
Sau lưng, một lực lượng cường đại lần nữa đem nàng kéo
trở lại, ở trong sức mạnh này, Như Mộng cảm thấy một cơn tức giận mạnh mẽ.