"Ta muốn mạng của ngươi!" Như Mộng nhìn
thẳng vào mắt của Hoàng Phủ Tấn, trực tiếp mở miệng nói.
"Mạn Yên!" Đoạn Ngự lên tiếng kinh hô, đồng
thời, đứng tại chỗ chờ Như Mộng trả lời, Hoàng Phủ Tấn cũng hơi sững sờ, mặc dù
hắn cũng đoán được yêu cầu của Như Mộng sẽ vô cùng hà khắc, nhưng cũng không
nghĩ tới nàng vừa mở miệng chính là muốn tánh mạng của hắn.
"Ngươi muốn mạng của trẫm?" Hoàng Phủ Tấn
nhướng mày lên, "Ngươi không cảm thấy những lời này của ngươi là đang vũ
nhục năng lực của trẫm sao? Cùng trẫm cò kè mặc cả, kết quả chỉ có
chết!"
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn không có
chút tác dụng uy hiếp gì, Như Mộng nghe hắn nói như vậy, có vẻ dị thường bình
tĩnh cùng thoải mái, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn lắc đầu một cái, "Ta dám đến
tìm ngài, đương nhiên đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, ngài muốn giết ta, bất cứ lúc
nào cũng có thể, chẳng qua là ——" Nàng nhìn thấy sợ hãi trong mắt Hoàng
Phủ Tấn, "Chẳng qua là, nửa tháng sau, hoàng hậu của ngài cũng sẽ đi theo
ta."
Như Mộng cười, trong nét dữ tợn ấy có mang theo sự khổ
sở cố đè nén.
Quả nhiên, những lời này của Như Mộng đã làm cho Hoàng
Phủ Tấn lập tức thay đổi sắc mặt, sững sờ ở tại chỗ.
"Mạn Yên, nàng hãy nghe ta nói!" Đoạn Ngự
tiến lên một tay kéo Như Mộng đến trước mặt mình, mang theo vài phần nghiêm
túc, hắn nhìn thẳng vào mắt Như Mộng, mở miệng nói: "Chỉ cần nàng giải độc
cho hoàng hậu, Tấn nhất định sẽ xuất binh đi cứu cha nàng, nàng không cần thiết
phải mang mạng của Tấn để trao đổi, hay nói đúng hơn là, nếu tánh mạng của Tấn
thực sự cho nàng rồi, nàng có thể bảo đảm Sài Quý thật sự sẽ làm theo cam kết
thả cha nàng sao"
Vốn tưởng rằng lời nói của mình sẽ làm động lòng Như
Mộng, lại chỉ thấy nàng chỉ khổ sở lắc đầu một cái, nhìn về phía Đoạn Ngự,
"Không có ích lợi gì đâu, cho dù các người xuất binh diệt cả nước Tịch
Huyễn, cho dù các người đem đao gác ở trên cổ Sài Quý, hắn thà bị chết, cũng
muốn lôi kéo cha ta chôn theo, hắn tuyệt sẽ không nói ra cha ta bị hắn nhốt ở
đâu, dưới gầm trời này, chỉ có Sài Quý cùng cha con Sài Hoán mới biết tung tích
cha ta , phụ tử Sài gia chết đi, cha ta cũng sẽ chết theo, ta không có
cách nào!" Nói đến đây, nước mắt của nàng đã tuôn ra hốc mắt, cúi đầu
xuống, nàng biết, cuộc đời này, giữa nàng cùng Đoạn Ngự sẽ không còn có bất
kỳ kết quả nào, vì cứu cha nàng, nàng chỉ có thể mang đầu Hoàng Phủ
Tấn đi đổi.
Nàng không thể bận tâm vì Đoạn Ngự mà không chú ý
đến tánh mạng cha nàng !
Không có ai biết thống khổ lúc này của nàng! Giết
Hoàng Phủ Tấn, đồng thời nàng cũng chặt đứt tất cả những gì có thể giữa nàng
cùng Đoạn Ngự!