Sau khi Như Mộng được an bài đi xuống chữa trị, Đoạn
Ngự cũng rời theo, mới vừa rồi lúc nghe được thái y nói Như Mộng còn có cách
cứu được, tuyệt vọng trong mắt hắn mới từ từ dấy lên chút hi vọng mỏng manh.
Lúc này trong ngự thư phòng, chỉ có hai người Tiểu
Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn.
Nhìn lông mày Hoàng Phủ Tấn nhíu chặc mang
theo nét sợ hãi, nàng đứng ở trước mặt hắn, hướng về phía hắn nâng lên một
nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt lên vẻ u sầu trên trán hắn, mở miệng cười
nói: "Được rồi mà, đừng cau mày nữa, ngày ngày cau mày, về sau sẽ có nếp
nhăn đó, ta sẽ không thừơng nhớ ngươi nữa đâu!"
Tiểu Thiên nói đùa, nhưng nàng không biết rằng, mỗi
một lời nói vô tâm của nàng, cũng sẽ làm cho trái tim của nhói đau từng cơn.
Về sau?
Về sau của bọn họ còn bao lâu?
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một trận lại
một trận đau lòng!
Nhẹ nhàng đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, khẩu khí
của hắn mang theo nhàn nhạt đau đớn cùng bất đắc dĩ, hơn nữa là tự trách,
"Thật xin lỗi, Thiên Thiên, trẫm phát hiện hoàng đế như trẫm thật sự quá
vô dụng, thế nhưng không cứu được nàng!"
Nghe được áy náy cùng tự trách trong lời nói của
Hoàng Phủ Tấn, trái tim Tiểu Thiên xiết chặc co rút đau đớn, chẳng qua nàng
không dám biểu hiện quá rõ ràng, cũng không muốn khổ sở trong lòng mình để
cho Hoàng Phủ Tấn thấy, nàng nói qua, nàng muốn cho Tấn thấy nàng mỗi ngày đều
là thật vui vẻ, cho dù là nàng sắp chết cũng thế.
"Không sao nữa rồi, còn đến nửa tháng thời
gian, nói không chừng sau khi Như Mộng tỉnh lại sẽ cho ta thuốc giải thì
sao." Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, cho
Hoàng Phủ Tấn một nụ cười an ủi.
"Thiên Thiên. . . . . ." Thấy Tiểu Thiên đến
lúc này vẫn còn an ủi mình như vậy, áy náy trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng thêm
mãnh liệt, nhìn gương mặt nàng càng ngày càng gầy gò, thì trái tim của hắn
càng thêm đau, một trận lại một trận đau lòng níu lấy trái tim của hắn.
Ông trời!!!! Tại sao muốn đối với hắn tàn nhẫn như
vậy, hành hạ hắn một lần rồi lại một lần, biết rõ Thiên Thiên sẽ chết, lại muốn
cho hắn trơ mắt nhìn nàng đếm những ngày cuối cùng của cuộc đời lại bất lực như
thế này.
Hắn có thể không cần giang sơn, có thể không cần mạng
sống, tại sao hắn vẫn không thể cứu được Thiên Thiên?
Mắt thấy cuộc sống nửa tháng của nàng từng ngày
từng ngày trôi qua, tầm mắt Tiểu Thiên thỉnh thoảng bắt đầu mơ hồ, từng
trận, từng trận bóng tối không ngừng ập về hướng nàng, số lần cũng so với trước
nhiều hơn rất nhiều, những chuyện này, nàng không hề nói cho Hoàng Phủ Tấn
biết, cho dù trong lòng họ đều hiểu, nàng rất nhanh sẽ phải rời đi.
Thì ra là chờ chết thật sự so với chết còn khó chịu
gấp trăm ngàn lần! Nhất là, bên cạnh còn có một người ở bên cạnh nàng cùng nhau
đón chờ cái chết, trong lòng của hắn đều thống khổ hơn so với bất kì ai khác!
Tất cả thái y trong Thái Y Viện cũng bận tối mày tối
mặt, Hoàng hậu nương nương độc phát cách cuộc sống càng ngày càng gần, tính khí
của hoàng thượng cũng thay đổi càng ngày càng nóng nảy, bọn họ cũng hiểu được
tâm tình của hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương đối với hoàng thượng mà nói còn
quan trọng hơn cả mạng sống của chính bản thân!
Trong lúc cả Thái Y Viện, đều chìm trong buồn phiền,
thái y đang đi tới đi lui lật xem y thuật, hy vọng có thể tìm ra một loại
phương pháp giải Minh Hoa chi độc, họ loay hoay bể đầu sứt trán, mắt thấy cuộc
sống nửa tháng từ từ qua đi, trong lòng các thái y càng phát ra hoảng
loạn, mặc dù bọn họ đã cố hết sức để giải Minh Hoa chi độc, nhưng bọn họ quả
thật không có cách nào.
Một khi Hoàng hậu nương nương thật sự xảy ra chuyện,
hoàng thượng dưới tình huống cực kỳ bi thương, không khó bảo đảm có thể đem bọn
họ làm nơi trút giận hay không, bọn hắn bây giờ cũng không trông cậy vào việc
có thể giải độc cho hoàng hậu, chỉ hy vọng có thể có phương pháp khống chế độc
của nương nương tái phát, kéo dài đến lúc tìm ra được Ám Dạ, chỉ cần có thể tìm
được Ám Dạ, tất cả mợi chuyện đều có thể được giải quyết.
Mạng của bọn họ bây giờ gần như đang buộc chung với
mạng của hoàng hậu.
Lý Tĩnh xoa xao mi tâm, mấy ngày nay hắn gần như lật
tung tất cả sách ở Thái Y Viện, đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp có
thể khống chế Minh Hoa độc, nếu cứ tiếp tục như vậy..., hắn đành phải chuẩn bị
hậu sự để chôn theo hoàng hậu rồi.
Đảo sách thuốc trong tay, hắn lắc đầu một cái,
tiếp tục đảo trang kế tiếp, mặc dù biết không có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít
nhất hắn biết mình đã tận lực.
Nhưng khi lật dến những trang cuối cùng, trong mắt của
hắn rốt cục xuất hiện hy vọng duy nhất của những ngày qua, khóe miệng từ từ
cong lên một nụ cười đầy hy vong! Chân mày đang cau lại thật chặt cũng từ từ
được giản ra.
"Phương pháp ức chế Minh Hoa độc phát tác!"
Lý Tĩnh cả người kích động từ trước bàn đọc sách bắn ra, trên tay nắm sách
thuốc kia, đôi tay già nua không ngừng run rẩy, trong mắt bởi vì kích động mà
ngân ngấn lệ!
Mà khi hắn hô lên mấy chữ này cũng đã làm cho mắt
những thái y khác dấy lên hi vọng. Chờ lời nói tiếp theo của Lý Tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, lúc Lý Tĩnh nhìn phương pháp viết
trong sách thuốc, nụ cười trên mặt hắn lập tức thu lại.
Phương pháp như vậy, đối với Hoàng hậu nương nương mà
nói, tựa hồ quá khó khăn!
Ai ~~~ ông trời già tại sao phải đối xử với người trẻ
tuổi như vậy chứ?! Đã có phương pháp ức chế, tại sao còn phải dùng loại phương
thức khúc chiết này, phương thức như thế đối với Hoàng hậu nương nương mà nói,
làm sao có thể làm được đây!