“Hoàng Thượng!” Lạc Thủy nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng,
do dự đứng ở phía sau.
Hoàng Phủ Tấn xoay người, thấy Lạc Thủy nên vẻ mặt hắn
không có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua là mặt không thay đổi mở miệng hỏi:
“Thân thể Hoàng Tổ Mẫu có tốt hơn chút nào không?”
“Dạ, đã tốt hơn nhiều, uống thuốc của thái y xong
giờ đã ngủ.” Lạc Thủy nhẹ giọng hồi đáp, thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn thống
khổ, lại xen lẫn vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, trong mắt Lạc Thủy cũng tràn
đầy đau lòng không thôi.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tấn đột nhiên đưa tay, kéo Lạc
Thủy qua, trong mắt mang theo vài phần nhu tình, tay nghịch qua Lạc Thủy tạo ra
một kẽ hở, cử động này làm cho Lạc Thủy hoàn toàn trợn tròn mắt, ở trong mắt
của nàng, xuất hiện hoàn toàn vẻ mặt không thể nào tin được.
“Lạc Thủy, trong thời gian này nàng đã khổ cực rồi.”
Tay Hoàng Phủ Tấn chạm qua mỗi một tấc da thịt của Lạc Thủy đều dọa cho nàng sợ
đến lui về sau từng bước, nhưng tay của nàng lại thủy chung bị Hoàng Phủ Tấn
nắm thật chặt.
“Hoàng…..Hoàng Thượng, xin ngài……….Buông tay!” Lạc
Thủy khó khăn nói ra những lời này, nói thật, Hoàng Phủ Tấn nhu tình như vậy
nàng không kháng cự được, nhưng là nàng không thể làm chuyện có lỗi với Thiên
Thiên, nàng không hiểu tại sao Hoàng Thượng đột nhiên lại trở nên như vậy….Trở
nên ôn nhu như vậy, nhưng nhu tình không nên xuất hiện trên người nàng mới
đúng.
“Lạc Thủy, chớ khẩu thị tâm phi!” Hoàng Phủ Tân chặn
ngang đem Lạc Thủy kéo thẳng vào trong ngực, khóe miệng đắc ý nâng lên: “Trẫm
biết, nàng vẫn luôn thích trẫm, không phải sao?”
“Hoàng…..Hoàng Thượng, ta……..ta……..” Những lời này của
Hoàng Phủ Tấn dọa Lạc Thủy đến nói không ra lời, thân thể nhỏ bé ở trong ngực
Hoàng Phủ Tấn run rẩy gay gắt, nhất là cảm giác bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong
ngực, đây là hình ảnh nàng nhiều lần ảo tưởng qua, nhưng lúc này lại làm cho
nàng cảm thấy dị thường kinh khủng, nàng không hiểu, Hoàng Thượng tại sao lại
đột nhiên biến thành như vậy?
Hắn chẳng lẽ quên sự tồn tại của Thiên Thiên sao?
“Lạc Thủy, Trẫm đột nhiên phát hiện, nàng thật là một
cô gái xinh đẹp, tại sao trước đây trẫm lại không phát hiện.” Ngón tay Hoàng
Phủ Tấn nghịch qua đôi môi run rẩy của Lạc Thủy, khóe môi hắn treo lên một mạt
cười như có như không.
“Hoàng Thượng, xin ngài……Tự trọng!” Lạc Thủy ở trong
ngực Hoàng Phủ Tấn càng không ngừng vùng vẫy, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại ôm rất
chặt, hắn hoàn toàn không cho Lạc Thủy một chút cơ hội chạy thoát!