“Ngươi…….”
Pang ——
Bàn tay của Lạc Thủy không tiếng động rơi xuống bên
mặt Hoàng Phủ Tấn, một tát này không chỉ Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, ngay cả Lạc
Thủy cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng…….Nàng thế nhưng đánh Hoàng Thượng!
Lại chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn che gương mặt có chút nóng
lên, nhìn cơn thịnh nộ của Lạc Thủy, tay của hắn lần nữa lướt qua chiếc cằm
mảnh khảnh của Lạc Thủy, cười nhạt nói: “Lạc Thủy còn là một nữ nhân có tính tình
như vậy, Trẫm phát hiện Trẫm càng ngày càng thích ngươi.”
“Hoàng Thượng, ngài không thể đối xử với Thiên Thiên
như vậy!” những lời này Lạc Thủy gần như hô lên.
“Lạc Thủy!” sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, trên
mặt rõ ràng không vui: “Đừng ở trước mặt Trẫm nhắc tới nữ nhân phiền toái đó,
mấy ngày nay Trẫm ở trước mặt nàng giả làm một trượng phu tốt đủ mệt mỏi rồi,
không muốn đến tận bây giờ còn nghe tên nàng!”
Lạc Thủy hoàn toàn không tin những lời này của Hoàng
Phủ Tấn xuất hiện từ chân tâm, xuất phát từ trong lòng hắn, nàng rõ rang thấy
được lúc hắn nói những lời này là bất đắc dĩ cũng tan nát cõi lòng, gần như là
đau khổ tuyệt vọng!
“Lạc Thủy, ngươi thích Trẫm nhiều năm như vậy, còn
quan tâm Thiên Thiên làm cái gì, làm nữ nhân của Trẫm, Hoàng Hậu của Trẫm, làm
mẫu nghi thiên hạ, như vậy không phải tốt hơn sao?” Hoàng Phủ Tấn nhìn Lạc
Thủy, quyết tuyệt nói ra những lời này.
Làm cho Lạc Thủy không ngờ tới là hành động tiếp theo
của Hoàng Phủ Tấn.
Cảm giác được bên hông mình đau đớn, nàng bị Hoàng Phủ
Tấn giam cầm thật chặt trong ngực, còn không đợi nàng kịp phản ứng, Hoàng Phủ
Tấn liền hôn lên môi nàng, cả kinh đầu óc nàng trống rỗng.
Nàng lúc này hoàn toàn không thể suy tư, nàng vẫn muốn
một ngày nào đó Hoàng Thượng hôn nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới tình huống này,
trong lòng của nàng thế nhưng nổi lên rõ ràng kháng cự.
Ngước nhìn cặp mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng vốn định
đẩy ra, nhưng lại thấy trong mắt hắn là tuyệt vọng cùng đau đớn, động tác muốn
đẩy hắn ra cũng ngừng lại.
Bên ngoài đình nghỉ mát cách đó không xa, Tiểu Thiên
lẳng lặng nhìn một màn trong lương đình, khóe miệng nàng treo lên một mạt cười
khổ, nước mắt tuôn ra khỏi vành mắt của nàng.
Mỗi một câu Hoàng Phủ Tấn nói với Lạc Thủy nàng đều
nghe được, hắn cảm thấy nàng là gánh nặng của hắn, nàng là phiền toái của hắn,
hình tượng người chồng tốt của hắn ở trước mặt nàng tất cả đều là giả bộ!