"Ừ!" Mặt không thay đổi đáp một tiếng, Hoàng
Phủ Tấn chắp hai tay bước vào trong điện, mệt mỏi ngồi xuống ghế, chống tay,
trầm mặc một lúc lâu không nói gì.
Phúc Quý đứng bên cạnh hắn, chẳng qua là lẳng lặng,
bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng thượng cùng nương nương sao lại khổ như vậy.
Lát qua, Hoàng Phủ Tấn chậm rãi ngước mắt nhìn trời
bên ngoài cung, lại một lần nữa ngây người .
Sau đó, hắn nghiêng đầu nói với Phúc Quý bên cạnh:
"Phúc Quý, đến Vũ Phượng Cung xem hoàng hậu đã ngủ chưa."
"Dạ, hoàng thượng!" Phúc Quý gật đầu, cúi
người chuẩn bị lui ra.
Mới vừa đi mấy bước, Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa gọi hắn
lại.
"Đợi đã!"
"Hoàng thượng còn gì dặn dò ạ?"
Hoàng Phủ Tấn cau mày lại, nhìn ra ngoài, hắn
trong lúc này rất phức tạp, mím chặt môi một lúc lâu, quyết định nói với Phúc
Quý: "Thiên Thiên nếu hỏi trẫm, nói là trẫm quá mệt mỏi sẽ không đến chỗ
nàng, để nàng ngủ trước đi."
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Phúc Quý vì
những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà vội ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao hoàng
thượng lại phải nói như vậy, chẳng lẽ không nghĩ rằng nương nương sẽ lo lắng
sao.
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn
không muốn nhiều lời, đành vô lực hướng hắn phất phất tay, "Mau đi
đi."
Phúc Quý hình như còn muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn
thấy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ lộ ra trong mắt Hoàng Phủ Tấn, hắn đem lời
nói trong lòng nuốt vào, không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nhỏ giọng đi
ra ngoài.
Đóa Nhi lo lắng ở trong ngự hoa viên, gần như lật tung
cả ngự hoa viên cũng không tìm được thân ảnh Thiên Thiên .
"Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, nói
không chừng tiểu thư ở cùng hoàng thượng chỗ nào đó." Đóa Nhi tự an ủi
mình, mặc dù sớm nghe tiểu thư nói qua, nàng không muốn đi Vân Tiêu cung quấy
rầy hoàng thượng, như vậy nàng chắc chắn sẽ không đi Vân Tiêu cung tìm hoàng
thượng.
Càng nghĩ như vậy, Đóa Nhi trong lòng lo sợ, lo lắng
độc trên người Tiểu Thiên đột ngột phát tác, té xỉu ở chỗ nào.
Nghĩ như vậy, Đóa Nhi sợ phát khóc, "oa oa
oa~~~ tiểu thư, ngài ở nơi nào a, tiểu thư ~~~~"
Đang muốn đến Vũ Phượng cung, nghe thấy tiếng khóc của
Đóa Nhi, Phúc Quý liền chạy tới, lại thoáng nghe thấy Đóa Nhi nhắc tới Tiểu
Thiên, hắn giật nảy cả tim nói, "Đóa Nhi, Hoàng hậu nương nương thế nào,
đừng khóc, nương nương thế nào?"