Nhìn tiểu nhị một cái, nhìn hắn cười cười, nàng mất tự
nhiên, cầm lên chiếc đũa, tùy tiện ăn.
Mặc kệ , dù sao cũng đã dọn lên, không ăn cũng lãng
phí, cũng chẳng còn sống bao lâu, không nên đối xử tốt với mình một chút khi
còn sống, không phải là rất có lỗi với thân thể đang trúng độc này hay sao.
Nàng đã coi nhẹ sinh tử, tâm đều chết hết, còn có gì
đáng giá để nàng lưu luyến đây?
Nghĩ như vậy, nàng ăn càng thêm khoan khoái.
"Tiểu nhị, nơi này là nơi nào?" Ăn được một
nửa, Tiểu Thiên chợt nghiêng đầu, đối với tiểu nhị bên cạnh hỏi.
"Cô nương, nơi này là Nhạc Lăng thành." Tiểu
nhị hồi đáp.
"A, Nhạc Lăng thành." Nàng nhẹ giọng đáp một
câu, dù sao nàng cũng không biết Nhạc Lăng thành này là chỗ nào, chỉ cần có thể
cách xa kinh thành, tới chỗ nào đi nữa đối với nàng mà nói đều giống nhau.
"Cách xa kinh thành sao?" Tiểu Thiên lại một
lần nữa mở miệng hỏi, nàng hi vọng cách càng xa kinh thành càng xa càng tốt.
"Không phải là rất xa, chỉ khoảng mười mấy dặm
đường." Tiểu nhị hồi đáp.
"Mười mấy dặm?" Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay
sau đó nở nụ cười, cảm giác được vấn đề mình hỏi có chút ngu ngốc, mình rời
kinh thành đi đến bây giờ mới có mấy canh giờ, cùng lắm chỉ có thể đi ba, bốn
mươi dặm, coi như nàng có đi nhanh hết cỡ, cũng không thể đi quá xa.
Bất quá cũng không nói nữa, dù sao hiện tại Hoàng Phủ
Tấn nếu biết nàng rời đi, đoán chừng cũng tỉnh tâm rồi, hắn sẽ không phải ngày
ngày suy nghĩ sao có thể làm một trang trương phu mà đối đãi với nàng. Hắn giả
bộ không thấy mệt mỏi, nàng nhìn còn mệt mỏi hơn!
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên trong lòng hung hăng
nhói một cái, thật đau quá!
Trong ngực, cảm giác đau đớn trầm muộn lại lần nữa
đánh tới, bóng tối trong tầm mắt kéo dài lâu hơn trước nhiều.
Đoán chừng tử kì sẽ đến rất nhanh thôi, ngay cả triệu
chứng cũng tăng lên.
Trong lòng nghĩ như vậy, mi mắt Tiểu Thiên rũ xuống.
Đang lúc này, trên đường cái chợt xôn xao một hồi,
ngay sau đó, người bên đường bốc chốc lui ra hai bên, huyên náo không biết đang
nói cái gì.
Theo sát mà đến, là một đám quan binh hoàng mã, dẫn
đầu ngồi trên ngựa chính là người Tiểu Thiên cũng biết, hắn không phải là ai
khác, chính là thống lĩnh cấm quân đại nội Lam Diệc, xem ra không chỉ mình nàng
mà Lam Diệc cũng nóng nảy khẩn trương không kém.
"Lam Diệc? Hắn tới nơi này làm gì?" Theo bản
năng trốn ở nơi có nhiều người, tò mò vài phần, nàng núp ở đám người phía sau
nhìn lại.