Câu trả lời của nam tử này đã làm cho Tiểu Thiên kinh
ngạc không ít. Tuyệt vọng mấy ngày, lo lắng bất an mấy ngày, vào lúc này lại
trở nên yếu ớt không chịu nổi, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra ý định ham sống
của mình lại mãnh mẽ như vậy, mấy ngày nay làm ra vẻ bất cần chỉ là tự
mình an ủi lấy mình mà thôi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là Ám Dạ?"
Những lời này của Tiểu Thiên đã làm cho nam tử hơi
sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Cô nương cũng nghe qua tên
của tại hạ ?"
"Thiếu niên thần y, sợ rằng trên đời này người
nào muốn sống đều phải biết đến ngài rồi, ta chính là một trong những
người muốn sống đó." Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ một cái, tiếp tục nói:
"Chỉ là người muốn tìm được các hạ sợ rằng đã mất sức lực vô ích, nhưng xem
ra vận may của ta vẫn chưa quay lưng lại với ta, ít nhất để cho ta nhìn thấy
thần y rồi, hơn nữa còn là một nam nhân rất tuấn tú!" Một câu cuối
cùng, giọng Tiểu Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.
Nàng không biết Ám Dạ có thể cứu nàng hay không, có
lúc, những người có thứ y thuật cao minh kia luôn sẽ là người có tính tình quái
đản, hoặc sẽ dùng một số điều kiện kì lạ kèm theo gì đó, dù sao nàng nhất định
sẽ không thỏa mãn được .
"Vận may của ngươi không quay lưng lại với
ngươi?" Ám Dạ hai tay vòng qua ngực nhìn Tiểu Thiên, cười khẽ một
tiếng, "Ngươi cho là ta sẽ cứu ngươi?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt
Tiểu Thiên, cố gắng tìm được một tia bất an hoặc là sợ hãi.
Chẳng qua là, hắn không tìm được gì cả.
Chỉ thấy Tiểu Thiên lạnh nhạt hướng về phía Ám Dạ lắc
đầu một cái, "Ta chưa nói qua ngươi sẽ cứu ta."
Nàng nhún nhún vai, nhìn về phía Ám lần nữa, cười cười
với hắn, "Rất hân hạnh được biết ngươi, lần sau gặp. Đúng rồi, ta nói lần
sau, có thể nói là kiếp sau của ta ấy, nếu như kiếp sau hữu duyên, chúng ta sẽ
gặp lại nhé."
Tiểu Thiên hướng Ám Dạ cười một chút, xoay người định
rời đi.
"Chậm đã!" Ám Dạ đưa tay ngăn cản đường đi
của Tiểu Thiên, " Nhưng ta vẫn không nói sẽ không cứu ngươi."
"Vậy. . . . . . Vậy ý của ngươi là nói ngươi muốn
giúp ta giải độc?" Trong mắt Tiểu Thiên bởi vì kích động mà ngấn lệ, tuyệt
vọng mấy ngày qua, sợ hãi đối mặt với sinh tử vào lúc này cùng nhau ập
tới, rồi lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hoàng Phủ Tấn gần như dốc hết binh mã tìm kiếm
tung tích của Ám Dạ khắp thiên hạ, nhưng làm sao cũng không thể tìm được hắn
ta. Đợi đến lúc nàng bởi vì Hoàng Phủ Tấn quyết tuyệt mà dứt khoát rời đi, lại
để cho nàng vô tình gặp được, để cho nàng đụng phải người mà dù nàng nằm mơ
cũng không hề dám nghĩ đến.