Nhận thấy được Tiểu Thiên đang cố trốn tránh gì đó, Ám
Dạ cũng không có ý định hỏi tới, hắn vốn không thích chõ mõm vào chuyện người
khác, nếu người ta không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi.
Hắn đem Tiểu Thiên tới nơi gọi là Đoạn Tình cốc, đó là
do hắn ngao du giang hồ bên ngoài đã ngán liền chọn chỗ địa phương trốn tránh
thế gian này, chỉ cần hắn không muốn ra ngoài, cũng không có người nào tìm thấy
hắn, hắn cũng không để kẻ nào vào đây.
Nhưng lần này, hắn không khỏi vì nữ nhân trước mặt này
phá lệ.
Trong mắt Tiểu Thiên lóe lên tia đau đớn rồi biến
mất làm hắn không đành lòng đuổi nàng đi, thậm chí mang theo thương yêu
nhàn nhạt.
Không nói gì nữa, hắn gật đầu với Tiểu Thiên một cái,
"Được rồi, ngươi đã nguyện ý ở lại với ta, vậy thì tốt nhất, ta không muốn
cả ngày ở cùng với một mình Hoa thúc."
Ám Dạ cười cười, thấy trong mắt Tiểu Thiên mờ mịt, hắn
giải thích: "A, đúng rồi, Hoa thúc là quản gia của ta, ngươi cũng có thể
gọi hắn là Hoa thúc!"
Ám Dạ khóe miệng thủy chung mang nụ cười che lấp ánh
mặt trời, ấm áp làm người khác không tự chủ muốn đến gần hắn, nhìn hắn cười như
vậy, Tiểu Thiên cảm giác tâm tình mình cũng khá hơn.
Hướng Ám Dạ nở một nụ cười, nàng mở miệng nói: "Ngươi
có thể chứa chấp ta thật tốt, dù sao ta ra cửa cũng không mang cái gì, thứ đáng
giá duy nhất cũng cầm đi ăn cơm, có ngươi nuôi ta, ta không cần lo lắng ."
"Thì ra ngươi muốn đem ta làm cái thùng
cơm." Thấy nụ cười trong mắt Tiểu Thiên, tâm tình Ám Dạ cũng không
khỏi vui vẻ.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không phải là không
nuôi nổi ta, không phải sao?" Tiểu Thiên lông mày nâng lên, đối với Ám Dạ,
có một loại cảm giác khác lạ làm nàng thật thích, không có áp lực chút nào!
"Nuôi một mình ngươi, còn đủ. Đi thôi!" Ám
Dạ thuận tay kéo nàng, đi một hướng khác. Nuôi nàng còn không dễ dàng? Gia sản
của hắn phú khả địch quốc, chỉ là không có người biết thôi, nếu như hắn muốn
dùng tiền của hắn tạo một quân đội, thậm chí một quốc gia, làm hoàng đế cũng
không thành vấn đề. Trong mắt Ám Dạ mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như
quyết định nuôi nàng cả đời.
Dọc đường đi, khắp nơi đều là tiếng nước róc rách
chảy, thoáng như ở tiên cảnh nhân gian, nếu quả thật có thể ở nơi này cả đời,
vậy cũng không tệ, quên đi tất cả phiền não, ai cũng không cần nghĩ tới, ai
cũng không cần yêu, nên quên người nào, nên buông ra người nào.
Nhưng mà ——
Nàng thật sẽ quên mất sao? Nàng thật để như vậy sao?