“Sao? Nhanh như vậy muốn Trẫm phế ngươi là vì muốn đến
với tên gian phu kia, cùng hắn hạnh phúc một chỗ?” Trong lòng Hoàng Phủ Tấn đột
nhiên hiện lên cảm giác khó chịu nhưng chính hắn cũng không có chú ý tới điểm
này.
“Gian phu?” Tiểu Thiên sau một hồi không có phản
ứng, nàng hơi sửng sốt, sau đó bày ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Nga, đúng
rồi, thiếu chút nữa đã quên, trước đây ta từng cho ngươi mang lục mạo.” Biểu
tình này của nàng càng làm cho Hoàng Phủ Tấn không nén nổi tức giận, nữ nhân
chết tiệt này, nói ra loại chuyện đáng xấu hổ này, nàng còn có thể nói được như
đó là lẽ đương nhiên.
Không ý thức được mọi chuyện, Tiểu Thiên tiếp
tục nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, ta đúng là có ý định này, dù sao trước kia ta
cũng nguyện chọn gian phu kia chứ không chọn ngươi, chắc chắn hắn so vói ngươi
hấp dẫn hơn vạn phần, đúng không? Điều cốt yếu là, ta hiện tại tất cả mọi
chuyện cũng đều không nhớ rõ, ngay cả gian phu kia là ai ta cũng không biết,
ngươi nói, ta tìm ai song túc song tê đây?”
Hoàng Phủ Tấn mặt đã muốn đen hơn cả than đá
bình thường, dâm phụ không biết xấu hổ này, dám đứng trước mặt hắn thừa nhận
tất cả mọi chuyện.
Tốt, nếu nàng thực sự vội vã muốn đi tìm tên
gian phu kia như vậy, hắn sẽ cho nàng cơ hội. Mặc kệ nàng là thật sự mất trí
nhớ, hay là giả dạng mất trí nhớ, tóm lại, nàng không có tư cách làm Hoàng Hậu
của Hoàng Phủ Tấn hắn!
Nắm chặt hai đấm, Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh
lùng, hướng Tiểu Thiên mở miệng nói: “Hiện tại ngươi có thể ra khỏi cung được
rồi, thánh chỉ phế ngôi Hoàng Hậu, mấy ngày nữa sẽ đến phủ thượng thư!”
“Tất cả đều là sự thật chứ?”
“Ngươi trở về chờ xem.” Hoàng Phủ Tấn hất tay
áo, tức giận bước ra khỏi Thanh Âm cung, trong lòng hắn mang theo một thứ cảm
giác mất mát mà chính hắn cũng không phát giác.
Hoàng Phủ Tấn vừa đi, Tiểu Thiên liền cười đến
mặt mày rạng rỡ, “Ha ha, cẩu hoàng đế này thật sự là người biết giữ chữ tín.”
Nói xong, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu đang hôn mê
nằm trên giường liếc mắt một cái, rồi hướng Vũ Lạc Thủy đang đứng bên người
nói: “Cô nương, ngươi hảo hảo chiếu cố Hoàng tổ mẫu, sau này ta nhất định sẽ
đến thăm người, ngươi hảo hảo chăm sóc người a.”
“Hoàng Hậu nương nương, ngài thật sự không cần
danh vị Hoàng Hậu sao?” Vũ Lạc Thủy thật cẩn thận mở miệng hỏi.
“Đương nhiên , làm một Hoàng Hậu như vầy có cái
gì hay, may mắn là cẩu hoàng đế chướng mắt ta, bằng không ta lại phải cả đời ở
trong hoàng cung này nhìn hắn sinh khí, ta thật sự là không thể chịu được a.”
Nói xong, còn nhịn không được sợ run cả người.