"Thiếu gia, chúng ta đã rời khỏi kinh thành vài
ngàn dặm đường rồi, nhưng vẫn không có tin tức của Thiếu phu nhân , sợ
rằng. . . . . ."
"Câm miệng!" Phúc Quý chưa kịp nói câu
tiếp theo đã bị thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.
Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn Phúc Quý ở bên cạnh,
trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra vẻ không vui, "Trẫm không muốn lại nghe
được những lời nói kia một chút nào, Thiên Thiên nhất định không có việc
gì!"
Hoàng Phủ Tấn nói ra những lời này dường như chỉ là để
lừa dối bản thân mình, thật ra thì trong lòng hắn cũng hiểu, thời gian nửa
tháng đã sớm trôi qua, liệu Thiên Thiên có còn sống thật không?
Hắn sợ suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại lý do duy nhất
để cho hắn có thể kiên trì đi tìm nàng, chính là chỉ cần chưa tìm thấy thi thể
Thiên Thiên, hắn liền tin chắc hắn Thiên Thiên còn sống, bình yên vô sự.
"Dạ, thiếu gia, tiểu nhân biết tội!" Phúc
Quý cúi đầu, họ đã rời cung hơn mười ngày rồi, cả triều trên dưới đoán chừng đã
náo loạn hết cả lên rồi.
Nước không thể một ngày không có vua, huống chi hoàng
thượng của bọn họ đã rời cung nhiều ngày như vậy, trong triều có bao nhiêu đại
sự chờ hắn đi xử lý.
Chẳng qua là, chỉ có Phúc Quý hiểu hắn, hoàng thượng
thật ra thì so với ai khác cũng phải chịu khổ, hắn yêu nương nương, nhưng lại
chỉ có thể để cho nàng hận hắn.
Bây giờ còn muốn tự đi tìm bằng được mỹ nhân, vứt bỏ
giang sơn nhận lấy tiếng xấu là hôn quân, tự mình tìm vài ngàn dặm đường, đi
tìm một người không biết là có còn sống hay không.
"Thiếu gia, bây giờ trời đã tối, hay là chúng ta
tìm khách điếm ở trước, ngày mai sẽ tiếp tục tìm Thiếu phu nhân đi." Thấy
khuôn mặt Hoàng Phủ Tấn mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, Phúc Quý cũng
chỉ dám đau trong lòng mà không dám nói gì nữa.
"Ừ!" Lần này, Hoàng Phủ Tấn không hề phản
đối, gật đầu một cái, hướng tới một khách điếm mà đi.
"Hai vị muốn ở trọ sao?"
"Ừ, Tiểu nhị ca, đi chuẩn bị cho thiếu gia chúng
ta một gian phòng hảo hạng!" Phúc Quý mở miệng nói với tiểu nhị.
"Được, xin mời hai vị, tiểu nhân đi sắp
xếp!"
Sau khi tiểu nhị rời đi, Hoàng Phủ Tấn đứng trầm mặc
không nói gì, Phúc Quý mở miệng nói: "Thiếu gia, ngồi xuống trước nghỉ
ngơi một lát đi."
"Ừ." Trừ câu nói này, Hoàng Phủ Tấn mấy ngày
nay chưa bao giờ nói nhiều, thật ra thì hắn đã rất mệt mỏi, chẳng qua là trong
lòng kiên quyết nhất định phải tìm được Tiểu Thiên nên hắn cố gắng chống đỡ đến
tận bây giờ. E rằng chỉ cần tinh thần hắn vừa buông lỏng thì hắn sẽ lập tức sụp
đổ mất.