Những lời của Ám Dạ làm nụ cười của Tiểu
Thiên chợt bối rối, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, chột dạ
quay đầu đi chỗ khác, nàng miễn cưỡng mở miệng cười nói: "Không phải là ta
mỗi ngày đều rất vui vẻ sao, ngươi xem ta đi ngày ngày đều cười, chẳng lẽ còn
không vui sao?"
"Thiên Thiên!" vẻ mặt Ám
Dạ trở nên vô cùng nghiêm túc, hai tay khoác lên trên vai Tiểu
Thiên, cúi đầu nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng, mở miệng
nói: "Ngươi là đang cười, nhưng ngươi có biết hay không, mỗi một nụ cười
của ngươi cũng đang kèm theo đau đớn ở bên trong."
Lời Ám Dạ nói làm nụ cười miễn cưỡng kia chợt
tắt, "Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đấy, cười chính là cười, còn có
thể đang kèm theo cái đồ lộn xộn gì sao?"
"Thiên Thiên, ta thấy thật ra thì trong lòng của
ngươi vẫn không quên được người kia." Nói đến đây, trong khẩu
khí của Ám Dạ có tia bi thương.
"Dạ!" Tiểu Thiên cả kinh từ trên
ghế đứng lên, "Trong lòng của ta không có bất kỳ người nào, không có bất
kỳ người nào! ! !" Dưới sự kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên,
đau đớn quen thuộc kia lại lần nữa xông lên đầu.
Nàng vẫn trốn tránh không thèm nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn,
nhưng mà mỗi khi nàng bị buộc đối mặt với điều này, mới phát hiện mình
hoàn toàn không thể quên hắn được.
"Thiên Thiên. . . . . ." trong lòng Ám Dạ
lại không khỏi căng thẳng một lần nữa, mang theo nhàn nhạt đau lòng.
"Thật xin lỗi, đã thất lễ." Xoa xoa nước mắt
ở khóe mắt, nàng vòng qua Ám Dạ, mở cửa chạy ra ngoài.
Dọc theo đường đi, nước mắt của nàng men theo gió mà
phiêu tán ở trong không khí.
Nàng cười mang theo một chút đau thương? Ha ha
~~
Tại sao nàng chưa từng cảm giác được tim của mình bị
như vậy?
Thì ra là một người có quá nhiều nét cười trên mặt là
bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau. Bởi vì đau rồi mới cười
để ngụy trang, cho nên cười đến chết lặng!
"Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi, ta hận ngươi!"
Nước mắt không chút kiêng kỵ từ trong hốc mắt bừng lên, nàng hướng về
phía thạch bích trong Đoạn Tình cốc tê tâm liệt phế mà rống
lên, "Tại sao ngươi làm cho ta yêu ngươi, tại sao lại để cho ta không thể
quên được ngươi! Ta hận ngươi, Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi. . . . . ."
Nàng vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất, run rẩy
đôi môi, nhẹ giọng nỉ non nói: "Ngươi biết không, ta yêu ngươi, yêu thật
mệt mỏi, thật mệt quá. . . . . ." Nước mắt đã tuôn ra nơi hốc mắt, nàng co
rúc thân thể, đầu tựa vào giữa hai gối, Ám Dạ đứng ở đằng
xa vẫn nhìn nàng, nhìn bóng lưng run rẩy kia mà đau
lòng nhíu mày.