Để cho Phúc Quý ở lại bên ngoài xử lí chút chuyện,
Hoàng Phủ Tấn đi theo Ám Dạ vào Đoạn Tình cốc.
"Thiếu . . . . . Thiếu gia!" Trong Đoạn Tình
cốc, Hoa thúc thấy Ám Dạ ôm Tiểu Thiên đi đến, sau lưng còn đi theo một người
đàn ông, hắn có chút không dám tin.
Đoạn Tình cốc này vốn là chỗ thiếu gia dùng để tránh
dây dưa với bên ngoài, hắn chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào bước vào làm ô
nhiễm nơi đây, nửa tháng trước, thời điểm thiếu gia mang Thiên Thiên tới Đoạn
Tình cốc đã làm cho quản gia là hắn kinh ngạc không thôi, nhưng lúc này đây,
thiếu gia lại dẫn theo một người nữa tới đây.
Hơn nữa nhìn khí chất của vị thiếu niên trước mắt này,
Hoa thúc dám khẳng định, vị thiếu niên trước mắt này tuyệt không phải người
bình thường.
Điều này càng khiến cho Hoa thúc cảm thấy rất quái dị,
trừ tiểu hoàng đế nước Hạo Nguyệt ra, thiếu gia cho tới bây giờ cũng sẽ
không có bất kì giao tiếp nào cùng người có thân phận quá mức cao quý, hắn cảm
thấy như thế thật giống một loại gánh nặng, nhưng là. . . . . . Thiếu gia thế
nhưng mang theo vị thiếu niên này tới Đoạn Tình cốc, điều này thực để cho Hoa
thúc giật mình không hề ít.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc đầy trong mắt Hoa thúc, Ám Dạ
cũng không giải thích gì, chỉ là bình thản phân phó: "Hoa thúc, vị
công tử này là khách của ta, hãy chiêu đãi hắn thật tốt."
Nói xong, ôm Tiểu Thiên hướng một tòa lầu các, đi
ngang qua một cây cầu nhỏ và một giả sơn cách đó không xa, dưới đồi núi nhỏ là
cầu gỗ, chảy xuôi mang theo dòng nước trong vắt lạnh như băng.
Hoàng Phủ Tấn cũng không thể nào thật ngây
ngốc ngồi ở chỗ đó chờ Hoa thúc đến chiêu đãi hắn, thấy Ám Dạ ôm Tiểu
Thiên đi về hướng hòn giả sơn, hắn dĩ nhiên là vội vàng trực tiếp đi theo, làm
cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, dòng nước dưới cầu gỗ kia lại mang theo
những hơi khí lạnh buốt.
Khiến cho hắn cảm thấy một trận bất an!
Đưa tay kéo lại Ám Dạ đang đi ở phía trước
hắn, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo chút khủng hoảng, "Ngươi
muốn dùng phương pháp gì cứu Thiên Thiên?"
Nhìn thấu khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Ám Dạ
không có giải thích cặn kẽ làm gì, chỉ lãnh đạm mở miệng nói: "Dùng
phương pháp mà ta cho là có thể cứu Thiên Thiên."
Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn tiếp tục ôm Tiểu Thiên
đi về phía trước, Hoàng Phủ Tấn không dám buông lỏng, chỉ đi theo sau lưng Ám
Dạ, hướng đồi núi nhỏ đang tòa nhàn nhạt hàn khí mà đi tới.
Vừa tới cửa động, Hoàng Phủ Tấn liền cảm nhận được một
cỗ hàn khí từ bên trong động đánh tới, khiến cho Hoàng Phủ Tấn dù đã là đại nam
nhân như vậy cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.