Có thể nhận ra, hắn mệt chết đi, mệt mỏi không thể bỏ
qua trong mắt kia khiến lòng Tiểu Thiên có chút đau đớn. Trên mặt hắn còn
có vẻ tái nhợt, tựa hồ như đã bị bệnh một thời gian thật dài.
"Thiên Thiên, đừng loạn nữa được không? Ta giúp
nàng đi gọi Dạ tới đây." Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa mở miệng nói, khẩu
khí như cũ là cầu xin.
Nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên không
đành lòng cự tuyệt, cau mày, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn mà gật đầu một
cái, "Được rồi."
Thấy Tiểu Thiên đồng ý, chân mày hắn rốt
cục cũng giãn ra, khóe miệng giương lên nụ cười hưng phấn,
"Thiên Thiên, nàng ngoan nằm trên giường, trước tiên đừng vận động, ta lập
tức đi gọi Dạ tới đây, ta. . . . . . Ta phải đi." Từ trên giường đứng lên,
Hoàng Phủ Tấn cao hứng đến luống cuống tay chân.
Tiểu Thiên nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng của
nàng cảm thấy hơi đau xót, rồi lại có chút ngọt ngào .
Ngồi ở trên giường không có cử động nữa, nàng
nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Tấn rời đi, lại là cô đơn cùng đau lòng như
thế.
"Khoan!" Thời điểm Hoàng Phủ Tấn mở cửa
định rời đi, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng gọi hắn lại.
Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, mang trên mặt một tia mê
hoặc, "Còn có chuyện gì ư, Thiên Thiên?"
Cắn môi dưới, bộ dạng Tiểu Thiên muốn nói lại
thôi.
"Thiên Thiên?"
"Ta. . . . . . Bụng ta không đau nữa." Nhìn
Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên trả lời vấn đề mà lúc trước Hoàng Phủ Tấn
hỏi nàng. Nhìn ra được, hắn thật sự rất lo lắng cho thân thể của nàng, bất kể
là bởi vì nàng, hay là bởi vì đứa bé trong bụng của nàng, ít nhất lúc này, nàng
biết Hoàng Phủ Tấn là thật sự lo lắng nàng.
Nếu không hắn cũng sẽ không chỉ vì nàng đã đáp ứng hắn
không cử động, liền cao hứng thành bộ dáng này.
Hoàng Phủ Tấn chỉ vì nàng đã trả lời câu hỏi của mình
liền vui mừng giống như một hài tử, nàng thấy được hắn bởi vì kích động mà
trong mắt đã phiếm lệ quang.
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ."
Hoàng Phủ Tấn không biết phải nói gì, tóm lại hắn hiện tại rất cao hứng, trong
khoảng thời gian này là lần đầu tiên hắn cao hứng như thế.
Thiên Thiên trả lời vấn đề của hắn rồi, nàng không
phải là hoàn toàn không để ý tới hắn, không phải sao? Như vậy là đủ rồi, như
vậy hắn liền thấy đã hài lòng.
"Ngươi nhanh đi gọi Dạ đến đây đi." Không
nhìn kích động trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng đem tầm mắt chuyển sang nơi khác,
lãnh đạm mở miệng nói.