Cố dùng sức, nàng mang theo hình thức trừng phạt cắn
rách đôi môi Hoàng Phủ Tấn, nàng ở khóe miệng nếm được mùi máu tươi.
Giương mắt, nàng đối mặt với hai tròng mắt thống khổ
của Hoàng Phủ Tấn, còn có khóe miệng rách mang theo máu đỏ.
"Hoàng thượng, mời về cung đi."
"Thiên. . . . . . Khụ, khụ, khụ. . . . . . Thiên
Thiên, đừng, cầu xin nàng đừng rời khỏi ta, đừng. . . . . . Đừng mà." Kéo
tay Tiểu Thiên, giờ khắc này, Hoàng Phủ Tấn đã hoàn toàn không có tôn nghiêm
của đế vương, hắn đang cầu xin nàng, hắn buông xuống tôn nghiêm của hoàng đế để
cầu xin nàng.
Nàng đối với hắn mà nói thật trọng yếu như vậy sao?
"Hoàng thượng." Nước mắt đã tuôn ra hốc mắt,
nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn,
chỉ chỉ chỗ trái tim, mở miệng nói: "Ngươi biết
không? Khi ta nghe được ngươi cùng Lạc Thủy nói những lời nói đó, nơi này thật
rất đau, rất đau."
"Thiên Thiên, thật xin lỗi, Thiên Thiên, là ta
không tốt, đều là ta không tốt, đừng rời khỏi ta được không? Van cầu nàng đừng
rời khỏi ta, đừng mà." Đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực thật chặc, không
hề nới lỏng vòng tay, trong khẩu khí Hoàng Phủ Tấn mang theo tuyệt vọng thỉnh
cầu.
Bị Tiểu Thiên lại đẩy ra một lần nữa, chỉ thấy nàng
cười lắc đầu một cái, nước mắt lại thủy chung giắt trên mặt, lại một lần nữa
chỉ chỉ tim, nàng khổ sở mở miệng nói: "Hoàng thượng, nơi này tổn thương
đã lưu thành vết sẹo, cho dù vết thương đã lành, nhưng vết sẹo xấu xí đó, làm
cách nào cũn g không thể xóa sạch được. Hoàng thượng, Thiên Thiên cầu xin ngài
được không? Đi ngay đi, đi ngay đi, được không?" Mất khống chế, cảm xúc
lần nữa đánh tới, nước mắt như thủy triều một lớp sóng lại một lớp, không ngừng
ào ạt tuôn ra ngoài, nàng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn thẳng tắp quỳ xuống,
"Hoàng thượng, Thiên Thiên van xin ngài, để cho ta an tâm sống ở chỗ này,
cầu xin ngài rời đi được không?"
"Thiên Thiên, nàng. . . . . . Nàng dùng phương
thức như thế ép ta buông tay?"
"Hoàng thượng, Thiên Thiên van xin ngài."
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên quỳ gối trước mặt mình,
một lúc lâu sau, hắn cười, nước mắt lại một lần nữa đã tuôn ra hốc mắt, "A
~~~ Nàng cầu xin ta, nàng cầu xin ta buông tay? A ~~" Ngước đầu, bầu trời
vào lúc này trở nên một mảnh mông mông bụi bụi.
Hắn cười, trong nụ cười mang theo tuyệt vọng đau lòng,
nước mắt ướt gương mặt của hắn.
Hắn cúi người đem Tiểu Thiên đở lên, hướng về phía
nàng gật đầu một cái,
"Được, ta rời đi, chỉ cần nàng sống vui vẻ, cái
gì cũng đều không quan trọng, ta đáp ứng nàng, ta rời đi!"
Chậm rãi buông tay nàng ra, Hoàng Phủ Tấn xoay người
sang chỗ khác, không hề nhìn lại Tiểu Thiên một lần nào nữa, nước mắt thống khổ
lại một lần nữa làm ướt khuôn mặt tuấn tú, hắn bước nhanh rời khỏi Đoạn tình
cốc.