Nước mắt Tiểu Thiên đã tuôn ra ngoài hốc mắt!
Lời nói nằm sâu trong cổ họng!
Phúc Quý mới vừa đi ra cửa ngự thư phòng, liền đối mặt
với khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Thiên.
"Hoàng. . . . . . Hoàng. . . . . ."
Thật lâu cũng không có nói ra chữ sau kia, nhìn thấy
Tiểu Thiên, Phúc Quý đã sớm kích động không biết làm sao. Hắn không dám
tin xoa xoa cặp mắt, lại một lần nữa nhìn về phía Tiểu Thiên.
Không. . . . . . Không phải là hoa mắt, không. . . . .
. Không phải là cảm giác sai lầm, thật. . . . . . Thật sự là hoàng hậu nương
nương, hoàng hậu nương nương thật sự đã trở lại.
Ông trời rốt cục cũng đã mở mắt, rốt cục đã nhìn thấy
thâm tình của hoàng thượng đối với nương nương rồi, bệnh của hoàng thượng rốt
cuộc cũng có hy vọng rồi.
Dưới sự kích động, vành mắt Phúc Quý mơ hồ, một lúc
lâu, từ giữa cổ họng nhảy ra mấy chữ, "Nô. . . . . . Nô tài tham kiến
hoàng. . . . . ."
Hắn đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Tiểu Thiên đưa
tay kéo lại.
"Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương,
ngài?"
"Phúc Quý, ngươi trước đi xuống đi, ta muốn. . .
. . . Ta muốn đi xem hoàng thượng một chút!" Tiểu Thiên nói xong rất lưỡng
lự, ở bên trong lại một trận ho khan khiến tâm nàng nhéo phải càng ngày càng
gấp.
"Dạ, dạ, nô. . . . . . Nô tài này. . . . . . Cái
này liền đi xuống. Nô tài cám ơn. . . . . . Cám ơn nương nương." Những lời
này của Tiểu Thiên khiến cho Phúc Quý kích động dâng lên lệ quang.
Phúc Quý bước nhanh lui xuống, Tiểu Thiên xoay người
lại, nhấc chân lên chuẩn bị bước vào, nhưng ngay sau đó lại ngừng lại.
Nàng nên nói với Tấn những gì đây khi đi vào? Xin lỗi
hắn sao? Nàng nói xin lỗi có thể đền bù lại những chuyện kia sao?
"Khụ khụ. . . . . ." Bên trong lần nữa
truyền đến tiếng ho khan của Hoàng Phủ Tấn, khiến tâm Tiểu Thiên lại một lần
nữa quất một cái.
Không do dự cái gì nữa, Tiểu Thiên nhấc chân lên bước
vào.
"Khụ khụ. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn vẫn ho
khan không ngừng, hắn muốn uống miếng nước, tay nâng chum trà lên nhưng vì ho
khan mà tay run rẩy làm nước trà rơi vãi hết ra ngoài.
Tiểu Thiên đứng ở cửa, thấy bộ dạng này của Hoàng Phủ
Tấn, trong mắt của nàng lại hiện lên vẻ đau lòng, nhấc chân lên từ từ hướng hắn
đi tới.
Cầm trên tay tấu chương, thật vất vả dừng ho khan,
Hoàng Phủ Tấn cầm bút lông chuẩn bị phê chuẩn, nghe được tiếng bước chân từ
phía xa hướng đến mình, hắn không vui nhíu mày.
"Phúc Quý, trẫm không phải là lệnh cho ngươi đi. .
. . . ." Hoàng Phủ Tấn không nhịn được ngẩng đầu lên, đến khi hình
ảnh kia giọi vào mi mắt hắn thì hắn ngây ngẩn cả người, lời nói nằm lại nơi cổ
họng cũng không phát ra được nữa.