"Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm
tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù
trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ
cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.
Nước mắt không ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng
lại một lần nữa không kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: "Thì ra
ta đây xui xẻo, gả cho một tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , thì
ra ta cũng ngốc . Ô!
Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.
Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm thật chắc,
cảm giác thật chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng
qua một tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của hắn đã chân chân chính chính
trở lại. Bọn họ sẽ không còn phải đau lòng, sẽ không còn phải chia lìa.
Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào
hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ngu ngốc, ta cũng ngu ngốc, cho
nên vừa đúng một đôi.”
Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên bật cười,
nàng cố làm ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, nói: "Ta vốn không ngu
ngốc , là gả cho cái tên hoàng đế đần nhà người nên mới lây đần, đều là bị
ngươi cho lây bệnh , ngươi cần phải phụ trách ta cả đời,bởi vì ta ngốc như vậy
ngoại trừ tên đần nhà ngươi chắc chắn không ai cần ta."
"Như vậy là tốt nhất để người khác không cùng ta
tranh đoạt. Ta làm Thiên Thiên ngốc như vậy ta sẽ đem Thiên Thiên phụ trách cả
đời, nuôi Thiên Thiên cả đời." Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong
ngực, cho dù là cười giỡn, cũng nghe được ra trong lời nói khó nén thâm tình.
Tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên khóe
miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc, trong mắt không còn có đau đớn.
"Thiên Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn
lại một lần nữa vang lên bên tai nàng, mang theo nhàn nhạt mùi vị nghiêm túc.
"Ừ?" Từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, Tiểu
Thiên mê mang nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mặt đột nhiên nghiêm túc .
Thấy Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng, thâm tình trong
tròng mắt lộ ra lời thề suốt đời này không thay đổi , "Cả đời này ta
chỉ dắt tay của nàng, những lời này ta chỉ nói qua với một mình nàng, đời này
cũng chỉ sẽ nói cùng một mình nàng, cũng chỉ thực hiện đối với một mình
nàng."
Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho trong lòng Tiểu
Thiên dâng lên cảm giác quý trọng. Nàng nâng lên khóe miệng, đối với Hoàng
Phủ Tấn trịnh trọng gật đầu một cái "Ừ, ta biết."
Nếu hắn không nói, nàng cũng biết, cả đời này, hắn chỉ
biết dắt tay của nàng, suốt đời này không thay đổi!