"Thiên Thiên, nó là hài tử của ta, ta. . . . . .
Ta sắp làm phụ hoàng rồi, Thiên Thiên, ta sắp làm phụ hoàng rồi!" Cao
hứng rất nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên bế lên, tại chỗ quay quanh tầm vài
vòng mới ngừng lại.
"Thiên Thiên, ta làm phụ hoàng rồi, ta làm phụ
hoàng ." Kích động không biết làm sao, Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đem
Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Thiên Thiên, cám ơn nàng, cám ơn nàng!"
Người này sao lại càng ngày càng giống trẻ con
như vậy. Khóe miệng của Tiểu Thiên lại treo lên một nụ cười
Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn tránh ra, Tiểu Thiên cố làm
ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, " Nhưng ta cảnh cáo chàng a, chàng
cũng không thể có hoàng nhi rồi không thương ta đó, nếu không ta sẽ ghen , ta
ghen liền cả đời không để ý tới chàng, để cho chàng tìm nữ nhân khác sanh con
đi!"
"Ừ, sẽ không, ta vĩnh viễn chỉ thương một mình
Thiên Thiên, hoàng nhi cũng kém hơn Thiên Thiên, ta chỉ thương Thiên Thiên
a." Hoàng Phủ Tấn cúi người, vừa cười vừa nắm lấy cằm Tiểu Thiên, động
tình hôn xuống.
Khóe mắt Tiểu Thiên treo nụ cười, trên mặt ẩm ướt, là
đại biểu nước mắt của hạnh phúc
————————————————————————————
Sau khi Tiểu Thiên hồi cung, trong hoàng cung sẽ
không bao giờ xuất hiện cái loại không khí âm trầm . Tại sao? Bởi vì trên mặt
hoàng thượng lão Đại cả ngày treo một nụ cười, ngay cả vào triều đều là cười
híp mắt , làm cho các đại thần cũng thụ sủng nhược kinh. Tâm tình của hoàng
thượng trong khoảng thời gian này thật rất tốt.
Chẳng qua là trong khoảng thời gian này, trên triều
đình vẫn ít đi một người xuất hiện, đó chính là Tể tướng Đoạn Ngự. Về phần
nguyên nhân hắn không xuất hiện , phần lớn mọi người suy đoán là bởi vì
hồng nhân của tướng gia tại ngự thư phòng bị tướng gia đâm xuống một kiếm, bị
thương đến giờ vẫn chưa có tỉnh lại.
Aì!!! Hai nam nhân quyền lực nhất Kim Lăng bọn họ đều
đồng dạng là những kẻ si tình điển hình. Bọn họ già như vậy mấy chuyện ấy không
mấy khi mắc phải. Những đại thần kiêu ngạo, cuộc sống của bọn họ cũng không mấy
tốt đẹp nếu thỉnh thoảng ái thê nào của những vị tối cao này xảy ra chuyện bọn
họ lại phải căng thẳng sống qua ngày a
Ngự hoa viên ——
"Tấn!" Tiểu Thiên đột nhiên nhảy đến sau
lưng Hoàng Phủ Tấn, cả người nằm ở trên lưng hắn, nhìn ra được nàng thật cao
hứng.
Trở tay cầm tay Tiểu Thiên , đem nàng kéo đến trước
mặt mình, Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười nói: "Chuyện gì cao hứng như thế a,
Hoàng hậu nương nương?"