"Thiên. . . . . . Thiên Thiên." Mặc dù
đã qua mấy tháng, Hoàng Phủ Tấn vừa nhắc tới hài tử trong bụng Thiên Thiên vẫn
sẽ kích động mắt ứa lệ.
"Được rồi, được rồi, xem chàng cao hứng
kìa." Mặc dù những lời này của Tiểu Thiên nghe rất tùy ý, nhưng cũng giống
như Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng cũng ngân ngấn lệ.
Lão Thiên đã rất hậu đãi nàng, mặc dù để cho nàng rời
khỏi ba mẹ tới nơi triều đại xa lạ này nhưng lại đem một nam nhân ưu tú lại
thâm tình đưa đến bên người nàng, hiện tại lại cho nàng hai bảo bối, chỉ cần
như vậy là đủ rồi, nàng cũng không dám mong mỏi gì xa xôi hơn nữa.
"Ta dĩ nhiên cao hứng, ta sắp làm phụ hoàng
." Dưới sự kích động, Hoàng Phủ Tấn kìm lòng không được nhẹ hôn gương mặt
Tiểu Thiên , đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, ",
Thiên Thiên, ngồi xuống trước, cho ta nghe nghe, con trai bảo bối của ta cùng
nữ nhi có phải ở bên trong nói chuyện phiếm hay không?"
Vừa nói, ngồi xổm người xuống , kê tai gần sát vào
trên bụng Tiểu Thiên , trong mắt tràn đầy thứ tình cảm phụ thân trìu mến
còn có hưng phấn.
Tiểu Thiên nhìn bộ dạng Hoàng Phủ Tấn ngây thơ,
nàng kìm lòng không được nâng khóe miệng lên, "Chàng thực ngốc, bọn họ vẫn
còn ở trong bụng nói thế nào nữa?"
"Thiên Thiên, nàng không hiểu rồi." Hoàng
Phủ Tấn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Tiểu Thiên bên cạnh, đem nàng ôm vào trong
ngực, mở miệng nói: "Chỉ cần dùng tâm nghe, liền nhất định có thể nghe
được." Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt vẫn như vậy hiện lên đầy thâm
tình cùng cưng chìu.
Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ
Tấn, độ cong nơi khóe miệng càng gia tăng chút.
Đúng vậy a, chỉ cần dùng tâm nghe liền nhất định có
thể nghe được. Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn , nghe hắn bởi
vì kích động mà vẫn không thể bình phục nhịp tim, nàng cười thản nhiên.
Hắn sẽ là một phụ hoàng tốt, một phụ hoàng tốt nhất
nhất nhất thế giới.
Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên
cố làm tức giận vỗ Hoàng Phủ Tấn một cái, "Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ
đang nói chuyện, nói phụ hoàng là một đại ngu ngốc!"
"Phải không, vậy ta nghe nữa nghe
nữa." Hoàng Phủ Tấn cũng không có phủ nhận cái gì, lần nữa làm bộ ngồi xổm
người xuống dựa trên bụng Tiểu Thiên, làm cho Tiểu Thiên lớn tiếng nở nụ cười,
tiếng cười không có chút đau đớn nào.
Bất cứ thứ gì cũng kém thời khắc này, trượng phu yêu
nàng sâu đậm lại si tình, không đến mấy tháng sau sẽ lại chào đời hai bảo bảo,
nàng đời này có thể nói là lời to rồi. Nghĩ đến đây mắt nàng lại tràn ngập ý
cười