Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn
so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng .
"Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước
hay là nữ nhi ra trước?"
"Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng
ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?
"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu
hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình
đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên
càng ngày càng đậm.
Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu
Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.
Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi
lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y
không phải nói còn có mấy ngày sao."
Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ
không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y
đi, hắn vẫn nói không ngừng!
"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ
hoàng rồi, ta. . . . . . Ta thật muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày
sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ
mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra.
"Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ
hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện
mình thật sự là trâu già gặm cỏ non.
"Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng
mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc
Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn
phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được."
"Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất
đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó
chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài
tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương
ta ." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.
Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ
Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại
không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan,
đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được
hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói.
"Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu
Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn
nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị
gạt!