“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dường như đã quên , trẫm là
hoàng đế!”
“Ta nhớ rõ, ta còn nhớ rõ ta là thê tử vừa qua
khỏi cửa cùng ngươi , cũng chính là hoàng hậu!”
“Trẫm sẽ không thừa nhận một phụ nữ dâm đãng là
hoàng hậu.” Lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
“Ngươi không thể như vậy, ta thừa nhận ngươi đầu
ngựa đực này là phu quân của ta.” Tiểu Thiên nói với dáng vẻ thực vô tội, “Dâm
phụ với ngựa đực không phải xứng đôi với nhau hay sao?” Nói xong, nàng còn giảo
hoạt chớp chớp hai mắt.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nắm chặt nắm
tay, nữ nhân chết tiệt này, nàng nhưng thật ra thừa nhận chính mình là dâm phụ
thừa nhận một cách sảng khoái, thế nhưng còn nói hắn là danh hiệu quan thượng
ngựa đực, nàng thực nghĩ đến hắn sẽ không lấy đầu của nàng sao?
“Di, cửa cung tới rồi.” Mắt thấy cửa cung trong
thóang chốc đã ở trước mặt mình, Tiểu Thiên vội không ngừng dời đề tài, nếu
tiếp tục cùng hôn quân tranh cãi, làm cho hắn tức giận , không nghe trong lời
nói lão thái thái, sẽ đem đầu của nàng mà chặt thì sao, như vậy thỉ rất mệt.
Bỏ lại Hoàng Phủ Tấn phía sau, Tiểu Thiên hướng
cửa cung đi vào
Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh, đi theo phía sau nàng.
Thanh âm cung ——
“Không biết Tấn Nhi có đi đón Tiểu Thiên về hay
không nữa.” Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trước bàn trang điểm, đối với Vũ Lạc Thủy
trầm mặc phía sau mở miệng nói.
Gặp Vũ Lạc Thủy không có trả lời, Thái Hoàng
Thái Hậu mở miệng hỏi nói: “Lạc Thủy, ngươi làm sao vậy? Ai gia thấy ngươi trầm
tư làm sao vậy có gì không?”
“Ân? A? Nga, không có việc gì đâu, Thái Hoàng
Thái Hậu.” Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng nở nụ cười tươi trên mặt để Thái Hậu không lo
lắng.
“Có phải ngươi nhớ cha ngươi hay không?”
“Dạ, cũng nhớ, Lạc Thủy đã lâu không có gặp cha
.” Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Vũ Lạc Thủy liền theo lời của thái hậu
nói theo
“Cũng phải, đã lâu như vậy không có thấy cha
ngươi, ngươi nhớ hắn cũng không có gì kỳ lạ cả.” Thái Hoàng Thái Hậu gật gật
đầu, “Như vậy đi, ai gia sẽ nói Hoàng Thượng triệu cha ngươi ngoài biên thành
hồi kinh được không?
“Không cần, Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy không
muốn làm phiền Hoàng Thượng.”
“Chính là. . . . . .”
“Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự không cần, Lạc
Thủy chính là ngẫu nhiên nhớ cha mà thôi, không cần làm phiền người khác như
vậy.” Vũ Lạc Thủy ở trong lòng thở dài, lão nhân gia một chút cũng không hiểu
nàng.
“Như vậy đi, vậy ngươi về sau muốn đi thăm cha
ngươi, thì nói với ai gia, ai gia phái người đưa ngươi đi.”