“Thiên Thiên, ngươi nghe hoàng tổ mẫu nói, Tấn
nhi nó không phải dạng người như vậy đâu.”
“Không phải như vậy? Hoàng tổ mẫu người đừng dọa
con a.” Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Tiểu Thiên cắn bốn đầu ngón tay,
vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, ” Hôn quân kia như vậy đã đủ dọa
người , nếu hắn còn không phải như vẻ bề ngoài, nhất định phẳi là kẻ lòng dạ vô
cùng hiểm độc, hắn chắc chắn sẽ không tha cho con. Không được, con phải chạy
thoát thân !” Nói xong, liền vội vàng đi ra ngoài.
“Thiên Thiên, nha đầu nhà ngươi nghe Hoàng tổ
mẫu nói xong có được không a?” Thái Hoàng Thái Hậu một phen giữ nàng lại.
“À ~~~ Người nói đi ạ!” Tuy rằng trong lòng
không tình nguyện, Tiểu Thiên vẫn thành thật gật đầu lắng nghe.
Không được, nàng nhất định phải chạy khỏi cung
càng sớm càng tốt, tuy rằng khối huyết ngọc này là bảo mệnh phù, nhưng cũng
không thể khinh thường cẩu hoàng đế kia, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách
(chuồn là thượng sách). Tốt hơn hết là nhanh chân một chút cuốn gói về nhà.
Tiểu Thiên nghĩ như vậy , ở trong lòng âm thầm
hạ quyết định.
Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: ” Khi
phụ hoàng của Tấn nhi qua đời, Tấn nhi hắn mới mười tuổi, hắn. . . . . . Phụ
hoàng hắn đã tự sát trước mặt hắn.” Thái Hoàng Thái Hậu nói đến đây, mi mắt khẽ
hạ xuống.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Tiểu Thiên bị những lời
này của Thái Hoàng Thái Hậu làm cho sửng sốt, tiên hoàng này cũng thật là biến
thái a, tự sát thì cứ tự mình mà tự sát, sao phải trước mặt một tiểu hài tử mới
mười tuổi mà tự sát a.
Ai, quên đi, quên đi, dù sao tiên hoàng cũng đẫ
quy tiên rồi, vẫn là nên dành sự kính trọng cho người đã khuất.
Thì ra hôn quân trở nên khủng bó như vậy, là bởi
vì bóng ma của quá khứ a.
Nhưng mà sao có thể nói thôi là thôi, dù cho hôn
quân có bị ám ảnh bởi chuyện quá khứ, hắn cũng không nên đem nàng kéo xuống
nước a, chỉ cần nghĩ đến những chuyện hắn làm, trong lòng nàng liền không cảm
thấy bất kì dày vò gì.
Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: “Mẫu
hậu của Tấn nhi, mẫu hậu của hắn, nàng ta. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu không
biết nên mở miệng như thế nào.
“Mẫu hậu?” Thái dương Tiểu Thiên hiện lên vài
tia hắc tuyến. Sẽ không bất hạnh như vậy chứ, phụ hoàng làm trò tự sát trước
mặt hắn, mẫu hậu cũng làm trò tự sát trước mặt hắn? Nếu thực sự là như vậy, tâm
lí của tên Hoàng Phủ Tấn hôn quân này trở thành vặn vẹo như vậy cũng có thể
thông cảm a. Lại nói tiếp, vẫn là do bóng ma của quá khứ ám ảnh.